Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 80 : Nhạc nhi
Ngày đăng: 16:35 30/04/20
“Muội muội?” Hoằng Thì ngước đầu nhỏ lên, rất khó hiểu hỏi: “Muội muội là cái gì ạ?”
Điềm Nhi cười cười, giải thích nói: “Em giống như các con, cũng đều là con
của ngạch nương, cho nên, cũng chính là muội muội của các con.”
Mấy tiểu tử kia nghe xong lập tức làm ra vẻ mặt “té ra là thế”, một đám
kiễng gót chân, cố gắng nhìn ngắm đứa bé nho nhỏ nằm trên giường, ngắm
mãi một lúc lâu, mới lưu luyến không rời bị Điềm Nhi lùa ra ngoài.
“Đi gọi Tiền ma ma tới cho ta.” Nàng phân phó nói.
“Vâng!” Chỉ một lát sau, Tiền ma ma đầy đầu tóc bạc, nhưng tinh thần cực tốt đi theo Phỉ Thúy đến.
Điềm Nhi cho bà ngồi xuống, lại đơn giản kể lại chuyện tình. Tiền ma ma nghe xong trên mặt cũng hiện vẻ bi thương, nhìn đứa bé nằm trên giường ấm,
đoạn thở dài nói: “Đứa bé này có thể nuôi ở dưới gối phúc tấn, cũng là
có phúc khí.”
Điềm Nhi cười khổ nói: “Nếu trước khi lâm chung,
Bát muội muội đã giao con cho ta, thì đó chính là tín nhiệm ta, tin
tưởng ta, ta cũng tuyệt đối không thể cô phụ một mảnh tâm ý của muội ấy, về sau đứa bé này chính là con gái ruột thịt của ta và gia, cũng không
hề khác biệt với anh em Hoằng Đán gì cả.”
Tiền ma ma nói: “Phúc tấn thiện tâm.”
“Phải rồi, hôm nay gọi bà đến cũng là vì việc này.” Điềm Nhi nhìn bà, điềm
đạm nói: “Hoằng Đán lúc nhỏ chính là nhờ bà trông nom, hiện tại thằng bé cũng đã trưởng thành, bên người cũng có cử người rồi, cho nên ta muốn
gọi bà về.”
“Ý Phúc tấn là muốn lão nô chăm sóc tiểu cách cách sao?”
Điềm Nhi gật gật đầu: “Ta biết bà tuổi tác đã lớn, nhưng mà, trừ bà ra người khác ta đều không yên lòng!”
Tiền ma ma nghe vậy vội vàng nói: “Được chăm sóc tiểu cách cách là ân điển
của ngài, sao lão nô không nguyện ý cho được, vui mừng còn không kịp nữa là!”
Điềm Nhi nghe vậy khẽ mỉm cười, Tiền ma ma là một người rất biết cách chăm sóc trẻ con, có bà ở bên cạnh hầu hạ, Điềm Nhi quả thật
rất yên lòng, sau khi chỉ định Tiền ma ma, Điềm Nhi lại chọn thêm hai bà vú cùng hai nha đầu phục vụ quanh người, lúc này mới xem như là bố trí
người hầu hạ bên người tiểu cách cách cơ bản đầy đủ.
Buổi tối,
tài gỗ lim viền vàng kia, khom người nói: “Công chúa điện hạ, tiểu cách
cách dập đầu cho ngài.” Nói xong, liền quỳ trên mặt đất, nặng nề mà dập
đầu ba cái.
Cuối cùng, đưa mắt nhìn lại quan tài một lần, Điềm
Nhi ôm Nhạc Nhạc vẻ mặt ngây ngô hoàn toàn không biết chuyện gì, đi ra
linh đường, hướng về tẩm cung của Đức phi.
Nữ nhi đột ngột qua
đời, làm cho Đức phi bị đả kích cực kỳ, cơ hồ lập tức đổ bệnh nằm xuống. Lúc Điềm Nhi đến, bà đang nửa tựa trên chiếc gối đỏ thẫm thêu uyên
ương, yên lặng chảy nước mắt, còn Thập Tứ a ca Dận Trinh cùng phúc tấn
Hoàn Nhan thị đang ngồi ở bên cạnh bà nhẹ giọng nói gì đó.
“Con dâu thỉnh ngạch nương đại an!” Điềm Nhi cúi người hành lễ.
Ánh mắt Đức phi đảo qua bọc tã lót đỏ thẫm trong lòng nàng, trên mặt đột
nhiên hiện lên vẻ chán ghét, chỉ nghe bà lạnh nhạt nói: “Ngươi đã đến
rồi, đứng lên đi!”
“Đệ đệ bái kiến Tứ tẩu.” Thập Tứ a ca cúi đầu chào, không mặn không nhạt nói.
Điềm Nhi cũng không thèm để ý, chỉ hồi lễ lại, lại cùng chào hỏi với Hoàn Nhan thị, rồi mới ôm đứa bé đến ngồi trên một tú đôn.
“Ôi!!! đây là tiểu cách cách của chúng ta sao!” Hoàn Nhan thị giả vờ ngạc
nhiên kêu lên một tiếng, rướn người qua nhìn bọc nhỏ trong tay Điềm Nhi, thở dài nói: “Thật là một tiểu cô nương đáng yêu.”
Nghe thấy có
người khen con gái mình, Điềm Nhi không khỏi mỉm cười. Nàng nhẹ giọng
nói: “Nhạc Nhạc vậy mà rất ngoan, không khóc không nháo, thấy người còn
hay cười.”
“Con bé tên là Nhạc Nhạc?” Hoàn Nhan thị cười nói: “Thật là cái tên rất hay!”
“Hừ! Hay gì mà hay! Bất quá chỉ là đứa con hoang của ngoại tộc cướp đi tánh
mạng của mẫu thân.” Đức phi đột nhiên như nổi điên, phẫn nộ chỉ vào Điềm Nhi, mắng to: “Ôm nó tới đây, bổn cung phải ném chết thứ tạp chủng đã
giết chết Bố Sở Da Khắc này.!!”
Trong nháy mắt, cả khuôn mặt nhỏ của Điềm Nhi trở nên cứng lạnh như thép không gì sánh được.