Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 82 : Mang thai
Ngày đăng: 16:35 30/04/20
Tự nguyện? Vui vẻ? Hạnh phúc?
Trên gương mặt như băng hàn của Dận Chân lộ vẻ xúc động, hắn cúi đầu nhìn nàng, thật lâu không nói gì.
Điềm Nhi hai mắt đỏ au tiếp tục nói: “Tuy nói như vậy thực có chút xin lỗi
Hoàng ngạch nương, nhưng, nhưng mà... người sống sót là chàng, thật sự
là rất tốt!”
“Cô nương ngốc!!” sau một lúc lâu, Dận Chân thở dài
một tiếng, vươn cánh tay ôm Điềm Nhi chặt hơn. Cô nương ngốc này vì sao
cứ luôn nói những lời ngu ngốc như vậy, những lời ngu ngốc mà luôn tản
ra mật ngọt hương nhi.
***
Xuân qua hạ đến, thu đi đông về, thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã hai năm trôi qua.
Trời giữa mùa hè, ánh mắt trời nóng cháy như muốn bốc hơi mọi thứ trên mặt
đất, trên triều đình lại càng dấy lên làn sóng quỷ dị, nguyên nhân đó
chính là thân thể của Khang Hy đế, dù sao cũng đã là lão giả sáu mươi
bảy tuổi, trước một hồi cảm mạo nhẹ, đã khiến ông nằm bẹp trên giường
suốt nửa tháng không bước xuống được.
Chuyện “lập Thái tử” không
khỏi lại bắt đầu ồn ào náo động lên, lần này, Khang Hy đế cũng đã quyết
đoán, buông lời nói, mình đã chọn được một minh quân kế vị, thánh chỉ
được cất trong hộp, đặt ngay phía sau tấm hoành phi Chính Đại Quang Minh ở Càn Thanh cung, đợi sau khi mình khuất bóng, chính người này sẽ kế
thừa đế vị. Trong khoảng thời gian ngắn, cái tên đằng sau bảng Chính Đại Quang Minh kia là ai, trở thành một cây gai sắc nhọn trong lòng mọi
người.
Gió táp vần vũ trên triều đình tựa hồ không hề ảnh hưởng
gì đến Điềm Nhi, hoàn toàn tương phản, cuộc sống của nàng trôi qua lại
tương đối hài lòng dễ chịu. Trời vừa trở nóng, Dận Chân liền mang cả nhà lục tục kéo tới Viên Minh viên tránh nóng, trong lúc ở đây, hắn buông
xuống tất cả công việc, thật sự biến thành một người phú quý nhàn rỗi,
mỗi ngày không phải bồi Điềm Nhi du viên, thì đốc thúc đám anh em Hoằng
Thì đọc sách. Hành vi “không tranh giành” lần này của hắn, ngược lại làm cho Khang Hy đế cảm thấy hài lòng, bèn liên tiếp triệu hồi Dận Chân đến Sướng Xuân Viên theo bồi mình, lúc thì chơi cờ, khi thì đàm đạo, thi
thoảng còn cùng nhau nhớ đến “người kia”. Tình cảm phụ tử trong khoảng
thời gian ngắn có thể thấy cực kỳ hòa hợp.
Một ngày nọ, khi trời
chiều đã ngã về tây. Điềm Nhi tỉnh lại từ giấc ngủ trưa, cơn gió nhẹ len lỏi từ khe cửa sổ hé mở mà hiu hiu thổi vào, khiến cả người cảm thấy
đặc biệt dễ chịu. Xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nàng ngáp gọi:
“Truy Nguyệt!!”
hoặc mà vẽ vòng tròn trên lồng ngực hắn.
Dận Chân bắt lại móng vuốt nhỏ gây sự kia, đột nhiên nói: “Hoàng a mã có ý định muốn gia đến Thái Sơn tế trời*.”
(*Theo sử sách ghi chép từ khi Tần Thủy Hoàng lên núi Thái Sơn, đến đời vua
Càn Long có tới 12 vị hoàng đế Trung Quốc lên núi tế trời, Đền Đại ở
dưới chân núi là nơi diễn ra lễ tế trời và tế thần Thái Sơn xưa kia)
Điềm Nhi nghe vậy không khỏi sửng sốt, kinh ngạc hỏi ngược lại: “Tế trời?”
Thái Sơn tế trời là một tập tục của triều Đại Thanh, ước chừng mười năm tổ
chức một lần, nhưng đây là việc chỉ đương kim thiên tử mới được làm, làm sao lại...
Giống như phản ứng được cái gì, Điềm Nhi bèn tinh tế
nhìn kỹ Dận Chân, quả nhiên sâu trong đồng tử kia, bắt gặp một tia rực
cháy không đè nén được.
“Ta nói gia hôm nay sao lại cao hứng vậy
chứ!” Điềm Nhi lầm bầm vài tiếng đem đầu của mình một lần nữa tỳ lên
ngực nam nhân: “Nguyên lai là như vậy.”
Trên mặt Dận Chân dần
hiện lên ý cười, sau đó hiếm khi do dự nói: “Hoàng a mã cho ta thay mặt
tế trời, rồi quan tâm chu toàn đến Hoằng Đán... Điềm Nhi, nàng nói trong hộp kia...”
“Gia!” Điềm Nhi dùng sức cọ cọ: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngài như bây giờ đã vô cùng tốt rồi.”
Dận Chân nghe xong tự cười giễu, đến lúc này, mình cũng bắt đầu lo được lo mất sao?
Quả nhiên, ba ngày sau, Khang Hy đế hạ thánh chỉ, tuyên Tứ hoàng tử Ung thân vương Dận Chân thay cha đến núi Thái Sơn tế trời.
Thánh chỉ vừa ban xuống, chúng thần đồng loạt ồ lên.
Trong lúc nhất thời, Viên Minh viên liền thành nơi tập trung mọi ánh mắt của
mọi người, nóng bỏng đến mức ngay cả thái dương trên Thiên Sơn cũng phải tránh đi ba phần.
Điềm Nhi cũng mặc kệ, chỉ đóng chặt cửa viên,
đối với ai muốn đăng môn bái phỏng gì đó, đều thoái thác nói là thân thể mình không khoẻ. Đương nhiên, “không khoẻ” cũng là giả.
Ngày thứ ba sau khi Dận Chân đi Thái Sơn, sau khi được thái y chẩn bệnh, cách
năm năm, nữ tử nào đó đã con cái đề huề biết đi biết chạy, lại một lần
nữa —— mang thai.