Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 83 : Băng hà
Ngày đăng: 16:35 30/04/20
“Nữ tử mang thai
thời kỳ đầu, không nên làm chuyện phòng the mãnh liệt quá mức...” Nhìn
Hứa thái y vẻ mặt nghiêm nghị đứng trước mặt mình, Điềm Nhi đỏ bừng cả
mặt mày, xấu hổ muốn chết, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
“Khụ khụ, làm phiền thái y rồi!” Điềm Nhi không đợi ông ta tiếp tục lải nhải dông dài, vội trưng ra bộ mặt đỏ như trái gấc chín, nói: “Truy Nguyệt,
còn không mau đi theo thái y lấy thuốc.”
Thật vất vả mới lùa được người đi, Điềm Nhi nằm trên giường bỗng nhiên thở dài một tiếng ai
thán, nhích nhích người, lập tức chui tọt vào trong chăn. Trước mặt bao
nhiêu người như thế, nàng không muốn sống a, đều do Dận Chân xấu xa kia, hận chết hắn hừ!
“Chủ tử!” Phỉ Thúy ở cạnh vậy mà cả người lộ vẻ hưng phấn cực kỳ, còn kém hai mắt lóe sáng lên thôi, nàng cao giọng
nói: “Ngài lại mang thai rồi, đây là thiên đại hảo sự a, nếu Vương gia
biết được chắc chắn rất mừng.”
Điềm Nhi làm sao không biết? Nhưng tại sao mất hứng? Chỉ vì hễ nghĩ đến chuyện hai người “vận động quá
mạnh” thiếu chút nữa gây thương tổn đến đứa bé, là nàng hối hận quả muốn đập đầu vô tường cho rầu.
Đại khái nhìn thấu được rối rắm của
Điềm Nhi, Phỉ Thúy không khỏi khẽ cười an ủi: “Chủ tử yên tâm đi, không
phải thái y đã nói sao, đứa bé không có chuyện gì, uống chút thuốc an
thai là tốt rồi, ngài không cần lo lắng.”
Điềm Nhi nghe vậy cả mặt càng thêm đỏ bừng, trốn trong chăn vặn vẹo hai cái chính là không chịu chui ra nữa.
Dận Chân đến núi Thái Sơn tế trời, đi đi về về tính toán cũng phải hơn một
tháng, Điềm Nhi dứt khoát đóng chặt cửa viên, chuyên tâm dưỡng thai.
Chưa đến nửa tháng, trong cung lại truyền đến tin tức, mẹ đẻ của Bát a
ca, Lương phi nương nương qua đời.
Tần phi trong hậu cung qua
đời, vốn không nên có động tĩnh lớn như vậy, nhưng vị này lại bất đồng,
lại nói, vẫn còn có chút “lời đồn” trong đó.
“Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến.
Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến.
Ly Sơn* ngữ bãi thanh tiêu bán, dạ vũ lâm linh chung bất oán,
Hà như bạc hạnh cẩm y lang, bỉ dực liên chi đương nhật nguyện.”
- Nạp Lan Dung Nhược –
(Đời người nếu như lúc mới gặp,
Sao có gió thu quét quạt buồn.
Bỗng dưng cố nhân thay đổi dạ,
Lại trách tình người dễ đổi thay.
Lời hẹn Ly Sơn trôi quá nửa,
là được tin tức gì, cho nên muốn xuống tay với bọn họ!
Điềm Nhi hung hăng rùng mình một cái.
Thời gian chờ đợi luôn là lúc khó chịu đựng nhất, suốt cả một đêm, Điềm Nhi
đều không chợp mắt được, mãi đến rạng sáng ngày hôm sau, bên ngoài đột
nhiên truyền đến tiếng chiêng trống rung trời, nàng mở choàng mắt, liền
thấy Tô Bồi Thịnh cước bộ vội vã đi tới, quỳ phịch trên mặt đất, kêu
khóc nói: “Vạn tuế gia đã băng hà rồi!”
Vẫn phải tới rồi...
Điềm Nhi hít sâu một hơi, nhanh chóng phân phó Phỉ Thúy đem đồ tang khẩn cấp làm cả đêm qua ra, để nàng và bọn nhỏ mặc vào.
“Tất cả đều cho mặc vào quần áo thật dày, trên đầu gối thì lót thêm miếng
bông vải mềm, còn có bao tay, mũ, đều mang vào đầy đủ, Phỉ Thúy một lát
nữa tiến cung khóc linh (khóc trước linh cửu), em và Truy Nguyệt, Tiền
ma ma trông nom mấy đứa nhỏ thật cẩn thận cho ta, nếu có mảy may chút
sai sót nào, ta sẽ hỏi tội em!”
“Dạ!”
Ra sân, bước lên xe
ngựa, đoàn người khẩn cấp hướng về hoàng cung, lúc này Điềm Nhi mới phát hiện, nguyên lai nơi bọn họ ẩn náu đêm qua chỉ cách phủ Ung thân vương
hai con phố. Tin tức hoàng đế băng hà đã nhanh chóng truyền khắp toàn bộ kinh thành, lúc này trên đường phố không có một bóng người, đủ loại đèn trắng, vải trắng giăng đầy hai bên, Điềm Nhi đóng cửa xe lại, lúc này
mới có cái cảm giác rằng, vị hoàng đế Khang Hy cao cao tại thượng kia đã thật sự qua đời.
“Xuy——” xe ngựa nhoáng lên một cái liền ngừng
lại, trong xe, Điềm Nhi nhìn Hoằng Thì nói: “Thì Nhi, ở đây con là lớn
nhất, phải cẩn thận chăm sóc các đệ đệ muội muội, có biết không?”
Hoằng Thì khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, gật đầu thật mạnh.
Vào cổng Tuyên Vũ Môn, đoàn người Điềm Nhi một đường đi tới Dưỡng Tâm điện, liền thấy lúc này ở cửa điện đã dày đặc người quỳ gối, trong lòng nàng
liền lo sợ giật thót một cái, vội dẫn bọn nhỏ đi đến nhóm hoàng tử phúc
tấn đang quỳ, khi một hoàng đế tạ thế, có nghĩa là một hoàng đế kế tiếp
đăng cơ, nhưng vị tân quân đó là ai?
Lúc này không chỉ mỗi nàng, đại khái tất cả mọi người đều có chung một câu hỏi như vậy
“Không được!!” Ngay lúc này, trong cánh cổng kim bích lớn kia đột nhiên truyền đến một tiếng rít chói tai của nữ nhân, Điềm Nhi nghe được vội ngẩng
đầu, thanh âm này là — Đức phi.
“Bổn cung không tin, Bổn cung
không tin, Dận Chân ngươi đứa con bất hiếu này, hoàng thượng tuyệt đối
sẽ không đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ngươi, nhất định là ngươi đã
dùng thủ đoạn gì đó... Nếu không, tại sao lại gấp gáp vội vã như thế...
tại sao không đợi Thập Tứ chạy về... là ngươi chột dạ sợ hãi sao!”
Ngoài cửa, Điềm Nhi một miệng đầy máu, thiếu chút nữa phun ra, nàng thật sự
muốn túm cổ áo Đức phi hỏi một chút, bà thật sự có phải là mẹ ruột của
Dận Chân hay không?