Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 84 : Đăng cơ

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


“Đức phi nương nương

chớ vội hồ ngôn, truyền ngôi cho Tứ a ca chính là theo như lời của vạn

tuế gia ngự khẩu trước khi lâm chung, chúng thần đều nghe được rõ ràng

minh bạch, có thể nào lại là giả được.” (hồ ngôn: trong hồ ngôn loạn

ngữ: nói bậy bạ)



“Ta lại thấy không hẳn là vậy.” ngay tại lúc

này, lại một thanh âm tràn đầy chát chúa phản bác: “Ngươi và Long Khoa

Đa đều là người của Tứ ca, đây là chuyện mà cả triều đình đều biết. Lại

nói Hoàng a mã hôm qua còn rất khỏe mạnh, cớ sao hôm nay liền qua đời

rồi, thật sự là rất khiến người sinh nghi, không làm rõ ràng chuyện này, ai lên ngôi vị hoàng đế, Dận Đường ta đều không phục.”



“Cửu ca nói rất đúng, ai biết di chiếu trong tay các ngươi cầm kia là thật hay giả!”



“Thập ca!”



“Lão thập!”



“Thập a ca!” tiếng trách móc quát lớn hỗn loạn đồng thanh vang lên.



“Được! Được! Được! Nếu Đôn Quận vương đã không tin chúng thần, vậy chúng ta sẽ chờ thêm chút nữa, Lễ Mật thân vương của Tông Nhân Phủ đã cùng ba vị cố mệnh đại thần đến Càn Thanh cung lấy hộp ngọc sau tấm bảng Chính Đại

Quang Minh, rốt cuộc vạn tuế gia có phải truyền ngôi cho Ung thân vương

hay không, chúng ta cứ đợi rồi sẽ biết.” Lời này vừa dứt, toàn bộ mọi

người trong cổng son, thoáng chốc lặng yên không tiếng động.



Điềm Nhi quỳ trên mặt đất, trái tim trong lồng ngực khẩn cấp nhảy bang bang, cho dù ở giữa trời đông giá rét, trong lòng bàn tay này cũng toát ra

một tầng mồ hôi dày.



“Ngạch nương...” Nhạc Nhạc bên cạnh nàng, tràn đầy bất an khẽ kêu một tiếng.



Điềm Nhi ngoảnh đầu, hướng về phía nữ nhi khẽ mỉm cười một cái, lại không phát hiện, thân thể của chính mình cũng đang khẽ run.



Vô luận ở trong cửa hay ngoài cửa, thời gian đều giống như tạm ngưng lại vậy, lặng ngắt như tờ.



Ước chừng nửa khắc sau, có tiếng bước chân vội vã truyền đến, liền thấy từ

xa xa, có sáu bảy vị đại thần bước vội đến. Trong lòng vị lão giả đi đầu đang ôm một cái hộp ngọc. Đại khái người bên trong cửa cũng nghe được

động tĩnh, không chờ bọn họ đi vào, cánh cửa son kia cạch một tiếng bị

đẩy mở ra, đám người Dận Chân, Dận Tự, Dận Đường đi ra.



Cơ hồ ánh mắt mọi người ở đây cũng đều quay đầu sang.



Liền thấy vị lão giả ôm hộp ngọc kia dừng chân lại, đứng trước mặt mọi người giơ hộp ngọc lên.



“Khởi bẩm các vị a ca, vật này chính là lão thần vừa mới lấy ra từ sau tấm
ngơi một chút!” Ngay lúc này, một giọng nữ êm ái vang lên. Chỉ thấy một

cô gái thân vận kỳ phục sắc hoa sen trắng thuần đi kèm với áo khoác

ngoài bằng gấm màu xanh thêu cành lộc non, dáng người nhỏ gầy đi vào,

Điềm Nhi quay đầu nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói: “Niên phi nương

nương vốn giao hảo nhất với ngạch nương, không bằng khuyên bà một chút

đi.”



Niên Tiểu Điệp quét tầm mắt liếc nhìn Điềm Nhi một cái, cuối cùng dừng lại trên vòng bụng đã nổi lên thật cao kia, một tia ghen ghét đảo qua trong ánh mắt.



Không biết tại sao đối mặt với Niên Tiểu

Điệp, vẻ mặt kích động của Đức phi hình như bình tĩnh được chút ít, được đối phương đến đỡ ngồi xuống.



“Đức phi tỷ tỷ, Ung thân vương

chính là người thừa kế ngôi vị hoàng đế mà vạn tuế gia đã khâm định, sau khi lên ngôi, sẽ tôn ngài là Thái hậu, đây là thiên đại hảo sự a, sao

lại còn kháng cự như vậy làm gì?” Niên Tiểu Điệp nhẹ giọng hỏi.



“Ngươi không rõ! Ngươi không rõ a!” Đức phi liên tục lắc đầu, tức giận hét

lớn: “Dận Chân là một đứa con bất hiếu, vô huyết vô lệ, hắn tuyệt đối sẽ không đối xử tử tế với lão Thập Tứ.”



Điềm Nhi đứng cạnh nghe vậy không khỏi siết chặt hai nắm tay, tức giận đến mặt mày xanh mét, Dận

Chân vừa đăng ngôi đại bảo, bên dưới có thể nói là cường địch vờn quanh, ngôi vị hoàng đế còn chưa ổn định. Tại thời điểm căng thẳng muốn chết

người này, Đức phi lại chẳng chút mảy may lo lắng cho khó xử của hắn,

toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ có mỗi tiểu nhi tử mình, bất công đến tận nước

này, cũng thực làm cho người ta phẫn nộ.



“Bổn cung muốn chính

miệng Dận Chân đáp ứng, phong Thập Tứ, Dận Trinh làm thế tập Thân vương, hơn nữa còn phải thề một đời một kiếp sẽ đối xử tử tế với hắn, nếu

không hôm nay bổn cung liền tự sát, để xem thử hắn loại con bất hiếu bức tử mẹ ruột này, có mặt mũi nào mà đi làm hoàng đế hay không.”



“Không thể được!” Ngay tại lúc này, một âm thanh vô cùng u ám gầm to, chỉ thấy Dận Chân cả người tản ra nỗi phẫn nộ đè nén đến cực điểm, chậm rãi đi

vào.



“Tham kiến Hoàng thượng.” Mọi người trong phòng, rào rào quỳ thành một mảnh.



Điềm Nhi được Phỉ Thúy nâng đỡ, quỳ gối bên cạnh Đức phi.



“Có gì mà không thể!” Vừa thấy Dận Chân, Đức phi đứng bật dậy, chỉ vào hắn

điên cuồng mắng: “Bổn cung đã biết ngươi ôm lòng hãm hại lão Thập Tứ,

tiên đế gia a! Ngài mở to mắt mà nhìn xem a, ngài chọn người thừa kế,

chính là thứ súc sinh giết hại huynh đệ thủ túc a, bổn cung có lỗi với

ngài, vậy cứ để cho ta đi theo ngài đi! Khỏi phải trơ mắt nhìn tên súc

sinh này hại Thập Tứ a.”