Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 86 : Long phượng thai
Ngày đăng: 16:35 30/04/20
Khang Hy năm 67, ngày
18/12, vị hoàng đế thứ năm của triều Đại Thanh, Ái Tân Giác La. Dận Chân đăng cơ lên ngôi hoàng đế tại điện Kim Loan, đổi niên hiệu là Ung
Chính.
Chính điện Cảnh Nhân cung.
Phỉ Thúy khom người bẩm
báo: “Trong chính điện cung nữ có tám người, thái giám bốn người, cung
nữ trong Thiên điện tả hữu bốn người, thái giám hai người, ngoài ra
những vị ma ma, thô sử ma ma khác, có ba người, tổng cộng 24 người. Ba
vị a ca Hoằng Thì, Hoằng Quân, Hoằng Lịch, bên người mỗi a ca bố trí
cung nữ bốn người, ma ma một người, thái giám một người. Bên cạnh Nhạc
Nhạc cách cách có cung nữ bốn người, giáo dưỡng ma ma một người...”
Điềm Nhi nửa tựa vào gối mềm màu vàng hoa văn da báo, nghe vậy hơi phất tay
cho nàng dừng lại, hỏi: “Em chỉ cần nói nơi này của chúng ta tổng cộng
có bao nhiêu người thôi?”
“Tính cả những người mang đến từ vương phủ, trong Cảnh Nhân cung tổng cộng cả thảy có 174 nô tài.”
“Ừm...” Điềm Nhi trầm ngâm, nhìn Phỉ Thúy hứng khởi bừng bừng, đột nhiên hỏi:
“Em thật sự không muốn lập gia đình sao?” Vấn đề này, nàng từng hỏi Phỉ
Thúy rất nhiều lần, nhưng đều bị đối phương cự tuyệt.
“Nô tỳ không lấy chồng, cả đời hầu hạ chủ tử.”
“Em tội gì phải vậy a...” Nhìn trên mặt nàng hiện ra một tia bi thương, Điềm Nhi nhẹ nhàng cảm thán.
Hai năm trước, Phỉ Thúy đã có ý trung nhân, là một người chạy việc mua đồ ở vương phủ, Điềm Nhi cũng cảm thấy chàng trai kia cũng không tệ, nhưng
một tháng trước ngày thành thân của hai người, ý trung nhân của Phỉ Thúy trong một lần ra ngoài mua đồ, không cẩn thận ngã từ trên xe ngựa
xuống, cứ như vậy mà chết. Từ đó trở đi Phỉ Thúy liền tự mình vấn tóc,
thề không lấy chồng.
“Em và San Hô là hai người thân cận nhất của ta, tận trong đáy lòng, ta luôn hy vọng các em sẽ sống tốt.”
“Nô tỳ biết!” Phỉ Thúy hai mắt rưng rưng, giọng nói như khóc: “Phỉ Thúy đều biết.”
Chủ tớ hai người khổ sở khóc một lát.
Điềm Nhi lau nước mắt, nhẹ giọng nói: “Nếu em đã hạ quyết tâm, ta đây cũng
không nói gì nữa... Ừm... em và Tiểu Hỉ Tử sau này sẽ là cung nữ chưởng
sự và thái giám chưởng sự ở Khôn Ninh cung chúng ta.”
Ngay cả Nhạc Nhạc ở một bên cũng nhất định đòi đi cùng.
Đợi bọn nhỏ đi rồi, Điềm Nhi có chút lo lắng hỏi: “Bảo đao gì vậy, sẽ không đả thương bọn nhỏ chứ.”
Dận Chân nghe vậy đột nhiên nói: “Bất quá chỉ là vài thanh đoản kiếm chưa
khai vỏ, được trang trí cẩn bảo thạch, nhìn cho đẹp mà thôi.”
Điềm Nhi nghe vậy lúc này mới yên tâm, nàng ngẩng đầu nhìn Dận Chân, ôn nhu nói: “Gia, gầy đi rồi!”
Dận Chân nhìn nàng một cái, lắc đầu nói: “Nàng gầy mới phải... đã vất vả cho nàng!”
Một luồng nước ấm trào lên trong lòng Điềm Nhi, nàng nghĩ, có được những lời này, so với bất cứ thứ gì cũng tốt hơn.
Nén xuống nước mắt vui lòng, Điềm Nhi khịt khịt mũi nhỏ, đoạn hỏi: “Gia đã nghĩ ra tên cho các con chưa?”
Vừa nhìn liền biết là Dận Chân đã sớm có phương án suy tính, nghe vậy lập tức nói: “Ừm, gọi là Hoằng Bình và An An đi!”
Bình an sao? Điềm Nhi gật đầu cười, tán dương rõ to: “Thật là hai cái tên rất hay!”
Hai vợ chồng ở cùng nhau nhàn thoại nửa ngày, Dận Chân lại cùng Điềm Nhi ăn trưa xong, lúc này mới trở về tiền điện xử lý chính vụ.
Cứ thế,
cuộc sống cứ như vậy mà trôi qua từng ngày, Điềm Nhi tạm thời bỏ xuống
tất cả công việc lớn nhỏ, chuyên tâm ở cữ, nhưng bây giờ cũng không
giống như ngày xưa, không phải chỉ đóng chặt cổng lớn phủ thân vương, là có thể không cần lo lắng cái gì. Đủ loại đủ dạng tin tức, vẫn từng đoạn nối tiếp bắt đầu truyền đến tai Điềm Nhi.
Nào là Đức phi nhớ
thương Thập Tứ a ca, nóng lòng lại đổ bệnh... Niên Thái phi mỗi ngày làm bạn cận kề bên người, ân cần phục vụ so với con dâu Hoàn Nhan thị còn
tận tâm hơn. Nào là Lý phi nương nương phô trương thật lớn, đi đến đâu
cũng bày ra tư thế huênh hoang như chủ của hậu cung... Nào là mẹ đẻ của
Cửu a ca, Nghi Thái phi nương nương gần đây có nhiều hành động mờ ám
liên tiếp... vân vân và vân vân nhiều chuyện khác nữa.
Đương
nhiên cũng không hoàn toàn đều là tin tức làm người ta không vui, có đại thần dâng tấu lên nói rằng, tân đế kế vị, nên phải tuyển tú nữ làm
phong phú hậu cung, nhưng Dận Chân lại lấy lý do: tiên đế vừa mới mất,
trẫm nên vì giữ đạo hiếu mà chịu tang ba năm, hạ lệnh miễn tuyển tú năm
nay. Thực sự khiến Điềm Nhi tinh thần phấn chấn, ngay trong đêm đó liền
sai người đưa đến đó một phong thơ “Thư cảm tạ” tự tay viết, rất hàm
súc, uyển chuyển, tràn ngập tình ý.
Theo như lời đại thái giám Tô Bồi Thịnh bên người Dận Chân nói, lúc ban đêm, tâm tình vạn tuế gia cực tốt!