Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 87 : Tần phi
Ngày đăng: 16:35 30/04/20
Mùa xuân cuối cùng của triều đại Khang Hy, cũng là trong khoảng thời gian Điềm Nhi ở cữ, rốt
cuộc cũng lặng yên trôi qua, thời gian lại bước vào nguyên niên (năm
đầu) Ung Chính.
Dận Chân vừa đăng cơ, liền lấy thủ đoạn mạnh mẽ
vang dội đả thương Đảng Bát a ca nặng nề, đồng thời liên tiếp hạ chỉ cấm chúng văn võ đại thần, con cháu Bát Kỳ, thị vệ, quan viên cho môn hạ
tới lui trong đám chư vương, nếu người nào trái lệnh, một khi tra ra, sẽ lập tức cách chức, lấy tội danh cấu kết vây cánh luận xử. Vì thế chưa
đến vài tháng, chư vị Vương gia trong nhà có thể nói là môn tước điêu
linh, không ai dám đến bái phỏng. Đám người Dận Tự trong lòng ấm ức, bắt đầu âm thầm hợp thủ phản kháng, thế là lời đồn đãi “Tân đế không khoan
dung với huynh đệ, giết hại thủ túc” nhanh chóng lan truyền.
Đối
với việc này, Dận Chân ngược lại đã sớm đoán được, không quá nửa tháng
liền hạ ý chỉ phong con trai thứ 20 của tiên hoàng Nhị Thập hoàng tử Dận Y làm Giản Tịnh bối lặc, phong con trai thứ 21 của tiên hoàng Dận Hi
làm Thận Tịnh bối lặc, phong con trai thứ 22 của tiên hoàng Dận Hỗ làm
Cung bối lặc, phong con trai thứ 23 của tiên hoàng Dận Kỳ làm Hàm bối
lặc. Chiếu chỉ này vừa ban xuống, chúng văn võ quần thần đều tấm tắc tán dương Dận Chân yêu mến huynh đệ, không quên yêu thương ấu đệ, quả thực
là một hoàng đế “có mỹ đức”. (phẩm chất tốt)
Việc trên triều tạm
thời bình ổn, chuyện phong phi hậu cung lại bị đưa ra trước mặt. Dận
Chân đối với chuyện này vô cùng trọng yếu, hắn vẫn luôn có một khúc mắc
đó chính là lúc hắn cùng với Điềm Nhi thành thân, bởi vì đủ mọi nguyên
nhân, mà hôn lễ không được tổ chức long trọng lắm, thậm chí còn xuất
hiện tình cảnh xấu hổ chỉ có hai ba người khách đến dự, cho nên hắn muốn dùng đại điển phong hậu lần này để bồi thường thê tử một chút.
Lễ bộ Thị lang Quan Cảnh Chi nơm nớp lo sợ đứng trước long án, chờ đợi
thánh khẩu của Hoàng thượng ban xuống, Dận Chân tinh tế đọc bản điều
trần trong tay, sau một lúc lâu, khẽ gật đầu nói: “Chuyện đại điển phong hậu liên quan đến mặt mũi của triều đình và trẫm, cần phải tôn quý long trọng, nếu để xảy ra điều gì sai sót...” Dận Chân lạnh lùng liếc nhìn
thần tử bên dưới một cái, ý vị thâm trường hừ nặng một tiếng.
“Vạn tuế gia yên tâm!” Quan Cảnh Chi chỉ tay lên trời mà nói: “Chúng thần
nhất định sẽ chuẩn bị đại điển phong hậu thật tôn quý long trọng, sẽ
không có một chút mảy may sai sót”
“Ừm...” Dận Chân thoáng trầm ngâm một chút, đoạn nói thêm: “Rút từ trong quốc khố ra thêm hai mươi vạn lượng bạc đi.”
Quan Cảnh Chi nghe xong không khỏi âm thầm chắt lưỡi, Hoàng thượng vừa đăng
cơ mấy tháng lại đem hai chữ “Tiết kiệm” dùng đến tận xương tủy, ngay cả đại điển đăng cơ của chính hắn đều xem có thể tiết kiệm cái gì thì tiết kiệm cái đấy, nay lại không tiếc lập tức xuất ra nhiều bạc như vậy, xem ra chuyện Hoàng hậu nương nương độc chiếm tâm đế, quả nhiên không phải
giả a.
“Đi xuống đi!”
“Dạ!”
Như thế, lại ba ngày trôi qua.
Hoằng Đán hồi thần, mỉm cười nói: “Làm gì có chuyện gì ạ, chỉ là muốn gặp ngạch nương cùng đám Hoằng Thì thôi!”
Điềm Nhi tinh tế nhìn nhi tử một hồi, mãi đến khi Hoằng Đán né tránh ánh mắt của nàng, lúc này mới buồn cười nói: “Xú tiểu tử, trong mắt con, ngạch
nương chính là người lòng dạ hẹp hòi như vậy sao?”
Biết tâm tư
mình bị nhìn thấu, Hoằng Đán không khỏi có chút xấu hổ bĩu môi lầm bầm
nói: “Cũng không thấy ngài rộng rãi ở chỗ nào!”
“Cái gì...” Điềm Nhi trừng mắt, nạt: “Nói cái gì đó!”
Hoằng Đán vội nhận lỗi nói: “Không phải nhi tử lo lắng cho ngài sao, hôm nay
Hoàng a mã sắc phong hậu phi, sợ ngài trong lòng khó chịu...”
Đối với tấm lòng của con trẻ, Điềm Nhi tất nhiên là rất hạnh phúc, nhưng có mấy lời nên nói vẫn phải nói.
“Chuyện của hậu cung ngạch nương đều có an bài, con nít con nôi lo lắng mấy
chuyện râu ria này làm chi, bất luận Hoàng a mã con đã sắc phong ai,
hoặc về sau muốn sắc phong ai, đó cũng là chuyện giữa chúng ta, con
tuyệt đối không thể nhúng tay cũng tuyệt đối không được lộ ra ý tứ bất
mãn, thế đạo này chỉ có người lớn quản con nít, nào có chuyện ngược lại. Nhớ kỹ không?”
Khó được thấy bộ dáng nghiêm túc của ngạch nương, Hoằng Đán không khỏi ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Ngạch nương, cho dù
không có chuyện gì, ngài đừng quên, phía sau ngài còn có con, còn có các đệ đệ muội muội, chúng con đều là hậu thuẫn của ngài, cho dù Hoàng a mã sau này... chúng con cũng sẽ vĩnh viễn đứng ở bên cạnh ngài.”
Bây giờ đã không còn giống như xưa, ai cũng không thể cam đoan Dận Chân nay đã đăng cơ làm hoàng đế còn có thể luôn luôn đối với Điềm Nhi tốt như
xưa.
Hoằng Đán trưởng thành sớm, lại còn được giáo dưỡng bên
người Khang Hy đế, đã từng thấy nhiều thái độ của Hoàng tổ phụ đối đãi
với nữ nhân, cho nên không khỏi bắt đầu lo lắng.
Ai ngờ, ngạch nương thằng bé nghe thấy thế, chẳng những không lo lắng, ngược lại còn lộ ra nụ cười thần bí.
“Con trai ngốc, ngạch nương ngược lại cảm thấy a mã con chắc chắn sẽ không đối với ta như vậy!”
Hoằng Đán chớp chớp mắt không hiểu mô tê gì.
Chỉ nghe mẹ ruột của hắn, đặc biệt tự tin, đặc biệt tự hào, đặc biệt thần khí nói: “Bởi vì chúng ta là — chân ái a!” (true love)
Hoằng Đán bị sặc nước miếng —— Cái gì?
“Khụ khụ ——” nơi cửa, đột nhiên truyền tới một thanh âm cũng bị sặc... Cho nên hai chữ “Chân ái” này, quả nhiên là vô địch sao?