Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 91 : Sóng ngầm

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Đối mặt với sắc

mặt đột nhiên sa sầm của vị thiên hạ chí tôn, mọi người đều tâm can run

rẩy, sắc mặt trắng bệch. Thầm than thở, tiểu tổ tông ôi chúng ta ăn bao

nhiêu gan hùm mật gấu mới dám cười nhạo Hoàng hậu nương nương a, ngài

làm sao có thể ăn không nói có chớ!!!!



Ngay tại lúc không khí âm

trầm tựa hồ cũng có thể thấm ra nước, liền nghe một giọng nữ hơi bất đắc dĩ vang lên: “Xú tiểu tử, nói cái gì đó.” cốc mạnh lên cái trán nửa

vầng trăng kia, Điềm Nhi quay đầu nói với Dận Chân: “Là Hoằng Lịch hiểu

lầm thôi ạ.” Lập tức liền giải thích đơn giản. Dận Chân nghe xong lại

quét tầm mắt nhìn Hoằng Đán, thấy đại nhi tử khẽ gật đầu, lúc này sắc

mặt mới được xem là giãn ra.



“Ừm, các ngươi đã triều bái Hoàng

hậu xong rồi, như vậy đều lui ra cả đi, Hoàng hậu cũng mệt rồi.” Dận

Chân tùy ý quét mắt nhìn mọi người một cái, sau đó xoay nhẫn ngọc ban

chỉ trên ngón cái, nói với Điềm Nhi: “Trẫm đã hạ chỉ gia phong a mã nàng làm Thừa n công, ngạch nương là mệnh phụ nhất đẳng triều đình. Hiện tại tính ra, thánh chỉ cũng đã tới phủ Nữu Hỗ Lộc rồi.”



Điềm Nhi

nghe thấy thế vẻ mặt kinh hỉ, chỉ thấy nàng dùng cặp mắt tình ý miên man nhìn trượng phu, nếu không phải ngại xung quanh có người, đã hận không

thể nhào tới nặng nề mà hôn vài cái mới được a!



“Nô tì thay mặt a mã, ngạch nương, tạ Hoàng thượng long ân.”



Dận Chân nhếch miệng, trong mắt lóe lên ý cười.



Cảnh tượng này lọt vào trong mắt mọi người, đều triệt để khiến các nàng hiểu được Hoàng thượng đối với Hoàng hậu coi trọng đến cỡ nào, sủng ái đến

cỡ nào. Vì thế tất cả đều thu lại tâm tư khinh thường, sau khi quỳ lạy

xong, liền âm thầm lặng lẽ lui ra.



Thập Tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị dừng bước tại cửa Khôn Ninh cung, quay đầu nhìn lại, liền thấy trên ngự tọa cao cao, đế hậu hai người đang mặt mày đầy ý cười trò chuyện, một

loại cảm xúc ghen ghét trong lòng không khỏi càng lúc càng lan rộng. Rõ

ràng đều là nhi tử cùng cha cùng mẹ sinh ra, tại sao lại khác xa nhau

một trời một vực như vậy. Một nữ tử hàn môn tiểu hộ (nhà nghèo) trước

kia nàng chưa từng xem vào mắt, nhưng nay lại có thể chỉ thẳng vào mũi

mà lóc sạch mặt mũi mình, điều này khiến cho nàng làm sao có thể nhịn

xuống cơn tức này.



“Con người a, phải chấp nhận số mệnh!” Đột

nhiên bên tai truyền đến thanh âm hơi cười nhạo, chỉ thấy Ngũ phúc tấn

cùng Thập Tam phúc tấn, hai người đi qua người nàng, chẳng kiêng nể gì

mà bàn luận.



“... Đây cũng là Tứ tẩu thiện tâm, đã tu được phúc.
đấy. Nhìn “chủ tử” trước kia mình hầu hạ khúm núm ở trước mặt mình,

trong lòng Thái hậu hẳn cũng thực sảng khoái đi!



Lại nói, đám

người Hoàn Nhan thị bên này, làm thế nào âm thầm bày mưu tính kế. Liền

nói lúc này trong Khôn Ninh cung, Điềm Nhi đem chuỗi đông châu nặng muốn chết ở trên cổ lôi xuống, phàn nàn nói: “Thứ này trông đẹp thì đẹp

thật, nhưng thật đúng là mệt chết người mà.”



Dận Chân lắc đầu,

giơ tay lên bắt lấy cái gáy Điềm Nhi như bắt gà con, xách lên vài cái,

khiến đối phương hô to gọi nhỏ một phen, mới mỉm cười nói: “Quá yếu ớt.”



Điềm Nhi chun chun cái mũi nhỏ.



Vui đùa qua đi, Dận Chân hơi chỉnh lại sắc mặt ngay ngắn, trầm giọng nói: “Hôm nay nàng bị Thái hậu cho sập cửa vào mặt hả?”



Điềm Nhi liếc nhìn ánh mắt có chút âm trầm của trượng phu, rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Từ khi tiên đế tạ thế, ngạch nương thân mình vẫn không được tốt.”



Ở trước mặt trượng phu, nàng cực ít nói xấu Thái hậu, cho

dù bị ủy khuất cũng không chủ động cáo trạng (nàng trước nay đều là bị

động cáo trạng) điểm này cũng là một trong nguyên nhân làm cho Dận Chân

phá lệ thương yêu nàng.



Có một mẫu thân không có lúc nào mà không muốn cấp nhãn dược cho mình, Dận Chân cũng tức giận bất đắc dĩ cực kỳ.

(nhãn dược: thuốc trị bệnh mắt)



Nhưng thế đạo này chính là như

vậy, cho dù mẫu thân có làm gì không phải đi nữa, có không hòa hợp như

thế nào đi nữa, khi một chữ “Hiếu” đập lên trên đỉnh đầu, cho dù hắn có

là cửu ngũ chí tôn cũng phải miễn cưỡng chấp nhận.



Dận Chân hít sâu một hơi, khẽ vuốt ve mái tóc thê tử.



“Để nàng chịu ủy khuất rồi.”



“Xem gia nói kìa.” Điềm Nhi yêu kiều đáng yêu sáp lại gần, cười như thể nở

rộng cả quả tim: “Hiện tại người có thể khiến thần thiếp chịu ủy khuất

quả thật không có bao nhiêu rồi, ngẫu nhiên chịu một chút, cũng cảm thấy thể xác và tinh thần phá lệ thư sướng!”



Dận Chân nghe xong không khỏi buồn cười, nhưng trong lòng cũng được an ủi ấm áp.



“Nha đầu ngốc!”