Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 90 : Sóng nhỏ

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Bất kể trong lòng

nghĩ gì, tuy nhiên ngoài miệng mọi người cũng nói vài lời quan tâm, Điềm Nhi cũng đều mỉm cười lắng nghe, trong thời gian ngắn, không khí vậy mà hòa hợp lên.



Thập Tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị ngồi bên dưới nhìn

Điềm Nhi nét mặt rạng ngời, được mọi người không ngừng tâng bốc lấy

lòng, thật sự là ghen ghét đến móc tim đào phổi. Kể từ sau khi Dận Trinh được phong làm Tuân Quận vương, Hoàn Nhan thị cũng theo nước mà thuyền

được đẩy lên cao, đặc biệt là sau khi đảng Bát a ca bị Khang Hy đế đàn

áp, Dận Tự ngầm thối lui khỏi việc tranh vị, ngược lại biểu lộ rõ muốn

ủng hộ Dận Trinh, hết thảy những điều đó cũng khiến Hoàn Nhan thị cảm

thấy người được thừa kế Hoàng vị, không thể là ai khác ngoài gia nhà

nàng.



Nhưng ai có thể ngờ được...



Hoàn Nhan thị hận ghê

gớm, hơn nữa vừa mới bị cho phơi nắng hơn hai canh giờ, sớm đã cảm thấy

đã mất hết thể diện, lúc này rốt cuộc không kiềm chế được nữa, chỉ nghe

nàng đột nhiên cất cao thanh âm mở miệng nói: “Hai vị này là Tề phi

nương nương cùng Mậu phi nương nương chăng!”



Lý thị thấy Hoàn Nhan thị nhắc tới mình, bất giác sững người, nhưng nàng ta cũng có chút tiểu tâm tư, lập tức liền gật đầu cười.



“Từ lâu đã nghe danh Tề phi nương nương minh mị mọi vẻ, Mậu phi nương nương ôn thuận yểu điệu, hôm nay vừa thấy quả thực không tầm thường.” Hoàn

Nhan thị nũng nịu khen.



Những lời này của nàng ta là quá thổi

phồng rồi, hai người Lý thị, Tống thị đã sớm bước vào tuổi trung niên,

cho dù ai nhìn thấy cũng chỉ có thể dùng từ ‘nương bán lão’ để hình

dung, hơn nữa các nàng nhiều năm vô sủng, càng giống như đóa hoa khô

héo, nhan sắc đã sớm phai tàn, càng không thể nào so sánh được với Điềm

Nhi ung dung hoa quý, còn đang ở độ tuổi hoa tươi đẹp.



Chẳng biết từ lúc nào, tiếng nói chuyện trong điện đột nhiên nhỏ xuống, ánh mắt

của mọi người du ngoạn qua lại giữa Hoàn Nhan thị và Hoàng hậu nương

nương, rất có loại ý tứ xem kịch vui. Đây cũng là nguyên do vì Điềm Nhi

mới đăng lên Hậu vị, uy danh còn chưa đủ.



“... Nghe nói Mậu phi

nương nương là một người tín phật.” Hoàn Nhan thị cười nói: “Trách không được một thân cảm giác siêu nhiên, cùng với những người thế tục như

chúng ta quả thật rất bất đồng.”



Tống thị nghe vậy, trong ánh mắt thẫn thờ nổi lên tia gợn sóng, nàng dùng khóe mắt thật nhanh liếc nhìn
chính là bản lĩnh lớn nhất. Đặc biệt là Bát phúc tấn Quách Lạc La thị

ngồi chỗ cuối cùng, sắc mặt càng ảm đạm gần như thành xám xịt.



Một bên ứng phó mọi người nịnh bợ lấy lòng, một bên nói chuyện cùng đám con, thời gian liền bất tri bất giác trôi qua.



Mãi đến khi ngoài điện truyền đến tiếng hô to của Tiểu Hỉ Tử: “Hoàng thượng giá lâm ——.”



Điềm Nhi đầu mày chau lại, kinh hô: “Hoàng thượng sao lại tới đây?”



Tiếng kinh nghi yêu kiều non nớt không hề ngụy trang này, trăm phần trăm lọt

vào tai Dận Chân, đương trường khiến cho cái trán hắn nhảy ra đầy gân

xanh.



Vẫn là Hoằng Đán phản ứng mau, lập tức quỳ xuống nói: “Nhi thần thỉnh Hoàng a mã đại an.”



Mọi người bên dưới cũng tỉnh thần lại, vội vội vàng vàng quỳ lạy hô: “Tham

kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”



“Bình

thân.” Dận Chân liếc nhìn vẻ mặt còn đang kinh ngạc của thê tử, thầm

mắng tiểu không có lương tâm, hắn gấp gáp chạy đến làm trạm đài (chỗ

dựa) cho nàng, nàng lại hoàn toàn ngược lại, bộ dạng lại trông như thấy

ma giữa ban ngày, thật là kẻ không tim không phổi.



“Nô tì thỉnh an Hoàng thượng.” Tiểu không có lương tâm đứng lên, cười nhẹ nhàng nhún người nói.



Dận Chân vươn tay tự mình đỡ nàng lên, đã sớm có cung nữ kê một chiếc ghế

dựa bên cạnh, hai vợ chồng cùng nhau ngồi xuống, Dận Chân quét mắt một

vòng, bắt gặp trên mặt mọi người đều mang vẻ khẩn trương lo lắng, không

khỏi trầm giọng hỏi: “Triều bái còn chưa kết thúc sao?”



Điềm Nhi nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng nói: “Mọi người còn đang trò truyện sôi nổi, thời gian bất tri bất giác liền qua mau.”



“Ừm, mặc dù như vậy, nhưng cũng không thể lao tâm quá. Nàng thân thể xưa nay mảnh mai, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều mới phải.” Trong giọng nói không khỏi là yêu thương lo lắng.



“A mã, a mã...” sợ thiên hạ còn chưa đủ

loạn, Hoằng Lịch mắt to đảo vài vòng, rướn người tố cáo: “Các nàng vừa

rồi cười nhạo ngạch nương!”



Dận Chân nghe vậy, gương mặt vèo một cái âm trầm như nước.