Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 89 : Điển lễ

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Quan Cảnh Chi cầm chiếu thư trong tay từ từ mở ra, cất cao giọng đọc: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết...”



Điềm Nhi nghe vậy, lập tức hồi thần lại, quỳ lên trên nệm hương bồ màu minh hoàng.



“... Nay sắc phong Nữu Hỗ Lộc thị là Trung cung Hoàng hậu, duật trăn thượng lý (theo đó), bố cáo thiên hạ, khâm thử.”



(duật trăn thượng lý: cách nói trang nghiêm trong chiếu thư sắc phong, có thể hiểu là: chiếu theo đó)



“Thần thiếp lĩnh chỉ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”



Điềm Nhi dập đầu tạ ơn, rồi sau đó đứng dậy, trong ánh mắt thất thần của

chúng nhân, nhận lấy Phượng ấn kim sách thuộc về mình. Rồi sau đó, Quan

Cảnh Chi lui ra phía sau một bước, cất giọng nói: “Chúng khanh quỳ lạy

Hoàng hậu nương nương.”



Điềm Nhi hơi ngẩng đầu lên, bắt gặp Dận

Chân vốn tọa trên long ỷ trên cao cũng đã đứng lên, khóe miệng hơi câu,

ánh mắt trầm tĩnh nhìn nàng.



Một ngày nào đó, gia sẽ cho ngươi

vinh hiển lớn nhất thế gian. Bên tai tựa hồ còn quanh quẩn lời thề của

nam nhân, giờ khắc này, tim Điềm Nhi mềm như mật đường bị nóng chảy.

Nàng nhấc chân, bước lên bậc thang mây, từng bậc từng bậc hướng về phía

hắn, Dận Chân đưa tay ra, hai vợ chồng nhìn nhau, đồng thời khẽ nở nụ

cười. Đợi sau khi Điềm Nhi đã an tọa trên Phượng ỷ, chúng khanh bên dưới lập tức đồng thanh khấu bái hô: “Tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”



Nhìn biển người đông nghìn nghịt quỳ bên dưới, trong lòng Điềm Nhi không khỏi có chút khẩn

trương, trong quá khứ, trong những người kia có rất nhiều người mà ngay

cả nàng cũng phải hành lễ lại, nhưng hôm nay thân phận đã đảo ngược,

nàng nay đã ngồi trên địa vị cao. Ánh mắt Điềm Nhi hơi quét mắt, bỗng

nhiên bắt gặp bên trái Hoằng Đán, đám anh em Hoằng Lịch nhỏ bé trong

biển người, nhưng lại hơi khẽ nâng đầu lên, hướng về phía nàng le lưỡi

làm mặt quỷ. Điềm Nhi trừng mắt liếc đám con một cái, một trò như vậy,

thật ra lại khiến nàng thả lỏng rất nhiều.



“Miễn lễ bình thân.”

Giọng nữ êm tai thản nhiên vang lên trên Thái Hòa điện, đánh dấu cho một nữ chủ nhân tân nhiệm của triều Đại Thanh chính thức sinh ra.



Trên vân đài, bên dưới tay áo long phượng, ở nơi không ai nhìn thấy, hai bàn tay đang nắm lại với nhau thật chặt.



Cả đời này, chỉ nguyện cùng người, cùng ngắm phong vân.



(*Cùng ngắm phong vân: ở đây cũng có thể hiểu sâu là: đồng cam cộng khổ, bên nhau cùng chia sẻ buồn vui, bão tố)



***


Ngươi và Thập Tứ a ca có Thái hậu là mẹ ruột bảo bọc,

tất nhiên không cố kỵ gì rồi. Quách Lạc La thị lạnh lùng nghĩ, chúng ta

lại không có vận khí tốt như vậy.



“Khẳng định là lại đang thiết kế gì Tứ tẩu đây!” Xa xa, Ngũ phúc tấn kề tai nói nhỏ với Thập Tam phúc tấn bên cạnh.



“Cứ mặc cho các nàng nói đi, dù sao cũng là mấy kẻ ghen tỵ thôi.” Thập Tam

phúc tấn Triệu Giai thị cười nhẹ nhàng nói. Sau khi Dận Chân đăng cơ

không lâu, lập tức bãi bỏ lệnh giam lỏng Thập Tam a ca Dận Tường, còn

phong cho hắn làm Liêm Thân Vương, ở trên triều đình có triển vọng lớn,

vì thế hiện tại Triệu Giai thị hớn hở tươi roi rói, tâm tình tốt phải

chết.



Đang còn nói chuyện, từ xa xa, giá kiệu phượng chậm rãi đi

tới, mọi người lúc này mới biết nguyên lai Hoàng hậu nương nương không

có ở trong Khôn Ninh cung a.



Bình hô hấp, mọi người quỳ gối xuống hai bên, yên lặng chờ kiệu phượng đi qua. Gần nửa khắc sau, bên trong

liền có người đi ra tuyên ý: Hoàng hậu nương nương triệu kiến.



Vào trong điện, chưa kịp quan sát, tất cả đã đồng loạt bái lạy hô: “Tham

kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên

tuế.”



Ngồi trên Phượng tọa, Điềm Nhi đảo ánh mắt qua, khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Các vị không cần đa lễ, đứng dậy đi!”



“Tạ Hoàng hậu nương nương.” Mọi người lại cúi lạy lần thứ hai rồi mới đứng

dậy, thân phận bất đồng chỗ đứng cũng bất đồng, trong chúng nhân đặc

biệt chỉ có vài lão Thái phi của Thiết mạo tử thân vương là có thân phận cao nhất, Điềm Nhi liền ban thưởng ghế ngồi tại bên dưới tay trái mình. Hai người Tề phi, Mậu phi vì là tần phi hậu cung nên ngồi ở bên tay

phải Điềm Nhi. Kế tiếp mới là Tam phúc tấn, Ngũ phúc tấn, Thập Tam phúc

tấn, cùng với vài mệnh phụ nhất đẳng, còn Quách Lạc La thị bởi vì trượng phu là “Bối tử” cho nên ngược lại ngồi ở chỗ cuối cùng. Điều này cũng

khiến cho nàng vốn đã có thói quen là trung tâm, trong lòng cực kỳ không được tự nhiên.



Đương lúc âm thầm oán hận, Hoàng hậu trên phượng

tọa lại nói gì đó, khiến cho mọi người nhất tề đều phát ra ngữ điệu quan tâm, Quách Lạc La thị vội trấn định tâm tư, vểnh tai lắng nghe.



“... Thái y nói là có chút đầy bụng, cho nên mới bị đau bụng... Đã cho Hoằng Bình uống chút thuốc tiêu thực rồi... Trì hoãn chút thời gian, quả thật đã khiến mọi người đợi lâu.”



Ra là sau khi Điềm Nhi rời khỏi

Vĩnh Hòa cung, người hầu hạ Hoằng Bình đến báo lại, nói tiểu a ca đột

nhiên đau bụng, đã tuyên thái y đến. Nghe xong lời ấy, nàng làm sao còn

có thể ngồi yên được, quyết định thật nhanh trước hết đi dỗ con trai, để cho chúng chân chờ thỉnh an nàng, phơi nắng ở một bên.