Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 93 : Nhẫn nại

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Nếu nói trên trên

triều đình, người có thể làm cho Dận Chân cố kỵ nhất, như vậy không nghi ngờ chút nào người đó không ai khác ngoài Bát a ca Dận Tự.



Không nói đến thời điểm tranh giành ngôi vị thừa kế hai người này đã đối chọi gay gắt, hận không thể đưa đối phương vào chỗ chết như thế nào. Mà chỉ

riêng nói đến uy danh của Dận Tự trong đám triều thần, cũng đủ làm cho

Dận Chân cảnh giới đến một khắc không dám lơ là.



Khác xa với Dận

Chân lãnh lệ kiêu ngạo có chút hơi không hợp tình hợp lý, Bát a ca ở

phương diện giao tiếp thật sự là người có thủ đoạn cao siêu, hễ là người đã tiếp xúc với hắn đều không khỏi sinh lòng ca ngợi, nếu không cũng sẽ không có chuyện bách quan ủng hộ rầm trời rồi. Mặc dù, thế lực của hắn

vì lúc trước Khang Hy đế đàn áp không chút lưu tình mà tổn thất hơn phân nửa, nhưng Dận Tự liền có biện pháp thâu tóm nhân tâm, làm cho rất

nhiều quan viên triều đình trong lòng đều hướng về hắn.



Cho nên Dận Chân mới cảm thấy vừa phẫn nộ vừa nan giải.



Rõ ràng trẫm mới là chủ tử của các ngươi, nhưng các ngươi tự đáy lòng lại

ủng hộ một người khác, vậy làm sao có thể không khiến Dận Chân mẫn cảm

mà đa nghi sinh lòng oán giận cho được.



Mà lúc này đây, hắn lại

không thể giết cái đinh trong mắt này mà không hề có chút nguyên do, nếu không, một cái tội danh tàn bạo bất nhân, lục sát huynh đệ, sẽ trở

thành vết nhơ mà cả đời hắn không lau đi được.



Nhìn Dận Chân sắc

mặt tối tăm, Điềm Nhi không khỏi an ủi nói: “Trong lòng Hoàng thượng đã

có cân nhắc, làm như vậy, nghĩ lại lúc này cũng là thỏa đáng nhất a!”



“Hừ...” Dận Chân hừ lạnh nói: “Một ngày nào đó, trẫm sẽ cho bọn Dận Tự thấy.”



Nam nhân vinh đăng đại bảo, đúng là thời điểm khí thế hăng hái chuẩn bị làm một cuộc đại can, ai ngờ công nhân viên chức bên dưới cũng không hề

phối hợp chút nào, lại còn âm thầm gây cản trở, hắn lại không thể một

hơi đem tất cả mọi người đi giết, vì thế cũng đành phải âm thầm ấm ức,

đây cũng là nguyên nhân vì sao Dận Chân có chút nóng lòng cầu thành, nếu trì hoãn hai ba năm, lại tái thi cải cách, nhất định có thể dễ dàng rất nhiều.



Nữ nhân khi đối mặt với nam nhân thì có rất nhiều loại

diện mạo, khi hắn đường làm quan rộng mở, ngươi phải tận tình ca ngợi

hắn, sùng bái hắn, ngưỡng mộ hắn. Khi đó, ngươi chỉ là tiểu nữ nhân

trong ngực hắn. Còn khi hắn thất bại suy sụp, ngươi lại phải đổi thành

một vị “mẫu thân”, phải dùng phương thức như đối đãi với con trẻ mà an

ủi hắn, khích lệ hắn, là hậu thuẫn kiên cường của hắn.



Dận Chân

vốn là người tính cách kiên cường, nổi giận như vậy cũng bất quá là cơn

bùng nổ đột ngột của áp lực tích tụ mấy tháng nay mà thôi, được Điềm Nhi dùng thanh âm ôn nhu nhỏ nhẹ khuyên giải, tâm tình cũng đã an định lại.



Điềm Nhi cứng rắn khuyên hắn ăn chút cơm, dùng xong, cũng không trở về, nàng đem những quyển tấu chương rơi đầy trên mặt đất kia, từng quyển từng
sao ngươi cũng không biết nâng đỡ đệ đệ ngươi một phen chứ!”



“Ngạch nương sao lại nói ra lời này? Thập Tứ đệ hiện tại chính là đường đường

Quận vương, vinh hoa phú quý hưởng không bao giờ cạn, trẫm cần gì phải

đề bạt chứ?”



“Vậy sao có thể giống nhau!” Mỗi lần nói chuyện với

Dận Chân, Thái hậu cũng không biết tại sao bản thân mình không đè nén

được cơn tức, bà hít sâu một hơi, đoạn nói: “Ai gia biết ngươi còn đang

căm giận chuyện Thập Tứ giành ngôi với ngươi, nhưng ngươi bây giờ đã là

hoàng đế rồi, hà tất còn phải giữ khư khư chuyện kia.” Thái hậu vươn tay đặt lên mu bàn tay Dận Chân, mềm mỏng nói: “Ngươi ngay cả Dận Tự cũng

đã bỏ qua, tại sao không chấp nhận được đệ đệ của mình? Ai gia chỉ có

hai anh em các ngươi, tất nhiên hy vọng các ngươi đều thật tốt, có thể

tương trợ tương thủ, vững vàng giữ gìn giang sơn Đại Thanh chúng ta.”



Tay của mẫu thân đặt trên tay mình, nhưng lại lạnh như băng, không làm cho

người ta cảm giác được một tia ấm ấp nào. Dận Chân mặt không biểu tình

nhìn Thái hậu: “Vậy Hoàng ngạch nương muốn trẫm nâng đỡ Thập Tứ đệ như

thế nào?”



Thái hậu vừa nghe có cửa mở, ánh mắt nhất thời vụt

sáng, lập tức nói: “Ừm, ngươi cũng đã phong cho lão Bát, Thập Tam làm

thân vương, vậy đối với Thập Tứ cũng không thể ‘nặng bên này nhẹ bên

kia’, dứt khoát cũng phong cho thằng bé làm Thân vương đi. Còn nữa, an

bài cho hắn một chức vụ quan trọng, thằng bé Thập Tứ kia, ngươi cũng

biết là một đứa thích múa đao lộng thương, Hoàng thượng không ngại cho

hắn vào trong quân đội đi, ừm, ai gia nghe nói chức tổng lĩnh của Kinh

Kỳ Vệ, còn đang bỏ không...”



Dận Chân lẳng lặng nhìn mẫu thân

càng nói càng hăng say, đến khi nào bà cũng có thể tính toán suy nghĩ

cho mình giống như vậy chứ?



“Đây là ý của Hoàng ngạch nương, hay là ý của Thập Tứ đệ?”



Thái hậu đang thao thao bất tuyệt đột nhiên dừng lại.



Dận Chân lại nhân lúc đứng lên, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Trẫm còn có việc, cáo lui.”



Nói đoạn, cũng không để ý Thái hậu đột nhiên cứng đờ tại chỗ, nhấc chân lên liền thẳng bước ra ngoài.



“Vạn tuế gia...” Tô Bồi Thịnh dè dặt hỏi: “Bãi giá Khôn Ninh cung ạ?”



Lúc Dận Chân toan mở miệng, một giọng nữ gấp gáp nhưng nhiều hơn là yêu

kiều, vang lên phía sau: “Hoàng thượng, xin chờ một chút.”