Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 94 : Niên canh nghiêu

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Đầu năm nay chỉ có hoàng đế để người khác chờ, làm gì có chuyện hắn chờ người khác.



Dận Chân coi trọng quy củ nhất, lúc này nghe thấy tiếng gọi phía sau, trong lòng đã thấy không vui.



“Hoàng thượng...” Niên Tiểu Điệp bị Tô Bồi Thịnh ngăn ngoài ba bước, hướng về bóng dáng cao gầy kia, dịu dàng kêu lên.



Nghe thanh âm mềm như gần chảy ra nước kia, hàng mày Dận Chân hung hăng run

lên, hắn xoay người, mặt không chút cảm xúc hỏi: “Niên Thái phi có

chuyện gì bẩm báo.”



Mỗi lần nghe được hai chữ Thái phi từ trong

miệng Dận Chân, Niên Tiểu Điệp cảm thấy lòng đau như cắt, trên mặt nàng

lộ ra vẻ thống khổ, có chút ai oán nói: “Liệu ngài có thể cho Tiểu Điệp

lại gần bên nói chuyện được không?”



Dận Chân nhìn gương mặt tương tự như Hoàng ngạch nương hắn, sâu trong đáy mắt, nhanh chóng kết ra một lớp hàn băng.



“Tô Bồi Thịnh.” Hắn lên tiếng gọi.



“Dạ.”



Niên Tiểu Điệp trấn định tinh thần, từ tốn đi tới trước người Dận Chân, lúc

này hai người họ đang đứng trên hành lang gấp khúc trong Vĩnh Hòa cung,

chờ Tô Bồi Thịnh bảo đám nô tài lui ra mười bước. Niên Tiểu Điệp hơi

nhún người hành lễ, nhìn dung nhan trước mắt mà mình ngày nhớ đêm mong,

trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nhưng lời đến bên khóe miệng,

lại trở thành... “Hoàng thượng... trong lòng Thái hậu nương nương kỳ

thật cũng có ngài...” Niên Tiểu Điệp dịu dàng nói: “Có rất nhiều lần,

Thái hậu bà bừng tỉnh từ trong mộng, gọi tên của ngài...” (ọe ọe cái

*beep* ß cái này là nỗi xúc động của editor )



Dận Chân mặt không cảm xúc nghe Niên Tiểu Điệp đứng đó thao thao nói nào là Thái hậu quan tâm hắn ra sao, nào là trong lòng có yêu nhưng khó nói

thành lời thế lào. Cơn khó chịu trong lòng bắt đầu dâng lên càng lúc

càng lớn, Dận Chân rất muốn cho người khác thấy được hình ảnh mình cùng

Thái hậu tình cảm hòa hợp, vì thế nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác. Mà Niên Tiểu Điệp lúc này lại dùng giọng điệu như ‘ta biết mẹ con hai

người có khúc mắc, ta biết Thái hậu bà ta thiên vị Dận Trinh, ta biết

Hoàng thượng ngài đáy lòng rất thống khổ’, đứng đó huyên thuyên không

ngừng.



Dận Chân sao có thể cao hứng nổi.



“Hoàng, Hoàng

thượng...” Niên Tiểu Điệp đờ đẫn trợn to hai mắt, nhìn nam nhân đột

nhiên túm lấy cổ mình, cơn đau nhức nơi cổ, làm cho gương mặt Niên Tiểu
Dận Chân mỉm cười xoa xoa đầu nàng.



“Viên Minh viên phong cảnh tuyệt đẹp, thần thiếp rất thích...” Điềm Nhi cười

không thấy mặt mũi đâu, bẹp một ngụm hôn lên mặt trượng phu, phát ra

thanh âm vui vẻ.



Như thế, thu thập hành trang, thu xếp cung vụ,

trong nháy mắt đã mười ngày trôi qua. Dận Chân lưu lại trưởng tử Hoằng

Đán, mang theo Nhị tử Hoằng Thì, Tam tử Hoằng Quân, Tứ tử Hoằng Lịch,

Ngũ tử Hằng Bình, trưởng nữ Hoà Nhạc, tiểu nữ An An, cùng với Hoàng hậu

Nữu Hỗ Lộc thị, một đoàn hơn mười mấy người, trùng trùng điệp điệp dọn

đến hành cung Viên Minh viên.



Thế nhưng, bản tính của Dận Chân

chính là cái người “không thể nào an nhàn”, cho nên Điềm Nhi có ý nghĩ

mình cũng không bằng người ngoài còn có thể làm bạn cận kề bên cạnh vua. Bất quá nàng cũng không thèm để ý, trừ bỏ lưu ý đến chuyện ăn uống bồi

bổ cho hắn ra, thời gian còn lại Điềm Nhi không cùng bọn nhỏ chơi đùa

một phen, thì đi dạo trong viên, không cần phải ngày ngày canh giờ canh

phút đi thỉnh an Thái hậu, nghe bà không âm không dương chỉ trích nữa,

không cần phải đối phó với đủ mọi chuyện cung vụ phiền phức kia nữa, chỉ cần mỗi bảy ngày nghe báo cáo một lần là được. Điềm Nhi hưởng thụ cuộc

sống yên bình khó có được này, dẫn đám nhỏ thỏa thích vui đùa cùng núi

rừng Lâm Viên, ngày qua ngày nhàn nhã thảnh thơi.



Thế nhưng, Ông

trời đại khái chính là không nhìn nổi hai vợ chồng họ quá đắc ý, lại hai tháng sau, trên triều đột nhiên truyền đến tin tức La Bốc Tàng Đan Tân* ở Thanh Hải phát sinh phản loạn, đối với chuyện này, Dận Chân tựa hồ đã sớm dự liệu trước, hắn lập tức hạ thánh chỉ lệnh cho Niên Canh Nghiêu

làm Phủ Viễn đại tướng quân, đóng quân tại Tây Ninh** trấn thủ chỉ huy

dẹp loạn.



(*La Bốc Tàng Đan Tân: thủ lĩnh các bộ tộc phía tây Mông Cổ, cháu của Cố Thực hãn, con trai của Ba Đồ Nhĩ)



(**Tây Ninh: một thành phố cấp quận và là thủ phủ của tỉnh Thanh Hải, ở phía tây TQ)



Đối với trận đánh này, có thể nói là Dận Chân kỳ vọng đã lâu, cũng khá coi

trọng. Ngày ngày triệu tập đại thần đến Viên Minh viên thương nghị chiến sự, gần như là trắng đêm không nghỉ. Mà Niên Canh Nghiêu cũng quả thật

không phụ Dận Chân trọng dụng, sau khi đến Tây Ninh, liền cấp tốc chỉnh

đốn quân vụ, quyết đoán xuất kích, trong vòng chưa đầy một tháng, thế

cục ở Thanh Hải liền xoay chuyển, lại qua một tháng sau, La Bốc Tàng Đan Tân bị trọng thương, tàn quân của quân địch bị quét sạch, đại hoạch

toàn thắng.



Uy danh “Niên Canh Nghiêu Niên đại tướng quân” cũng

từ đó mà làm kinh sợ cả vùng tây thùy (biên giới phía tây), được cả

triều đình và dân chúng ngợi khen.