Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 95 : Chúc mừng
Ngày đăng: 16:35 30/04/20
Trận chiến ở Thanh Hải thắng lợi, khiến Dận Chân vui mừng quá đỗi, đây là trận thắng lớn
đầu tiên từ khi hắn đăng cơ đến nay, hắn dùng hành động thực tế chứng
minh cho người trong thiên hạ thấy rõ, hắn là một hoàng đế có năng lực
bảo vệ quốc gia. Mà Niên Canh Nghiêu có công đầu trong trận chiến này
càng được Dận Chân phong thưởng, chẳng những tước quan một đường thẳng
tiến, mà còn ban ơn huệ cho cả người nhà hắn, cha hắn Niên Hà Linh được
phong làm nhất đẳng công cộng thêm hàm Thái Phó, vợ hắn được phong nhất
phẩm cáo mệnh phu nhân, mặt khác còn ban thưởng một tước vị Tử Tước, do
con trai hắn là Niên Bân kế tục. Lúc này cả họ Niên thị có thể nói là nở mày nở mặt đến cực điểm, Niên Canh Nghiêu trở thành đại thần ‘chạm tay
phải bỏng’ nhất trong triều đình.
Hắn đường làm quan rộng mở, hả
hê đắc chí, không khỏi nhớ tới muội muội đáng thương của mình bị chôn
vùi trong chốn thâm cung, so sánh với phong quang của Niên gia hôm nay,
càng thêm thấy đáng thương cho muội muội. Nhất thời trong cơn xúc động,
không khỏi thức suốt đêm viết tấu chương, đại ý là tạ ơn bệ hạ phong
thưởng những đó đó cho thần, nhưng mà thần có một chuyện luôn canh cánh
trong lòng không yên, đó là muội muội thần và đứa cháu trai còn chưa
trưởng thành, hy vọng bệ hạ chiếu cố một hai vân vân.
Sau khi Dận Chân nhận được tấu chương, phúc đáp như này: Niên ái khanh ngươi hãy cứ yên tâm, trẫm nhất định sẽ dặn người chiếu cố Niên Thái phi cùng Thập
cửu đệ thật tốt, thân ngươi nơi vùng tây thùy phải hảo hảo thay trẫm làm việc, đừng cô phụ kỳ vọng của trẫm với ngươi vân vân. Quả nhiên, không
đến hai ngày sau, Dận Chân đột nhiên hạ chỉ phong cho Thập cửu hoàng tử
Dận Sướng làm Miễn bối lặc, gia phong cho Niên Thái phi làm Niên thái
quý phi.
Từ tận đáy lòng, Dận Chân quả thật rất thưởng thức Niên
Canh Nghiêu, mà tính cách của hắn chính là như vậy, một khi thưởng thức
người nào, người đó có năng lực tăng thể diện cho hắn, cho nên hắn sẽ
biểu lộ không chút nào keo kiệt, đối với Niên Canh Nghiêu có thể nói là
vinh sủng cực kỳ.
Cứ thế, nửa tháng sau quân Thanh khải hoàn về
kinh, Dận Chân cử trưởng tử Hoằng Đán thân nghênh tại ba mươi dặm trong
kinh, qua ngày hôm sau, cử hành nghi thức Hiến phu*, sai chúng quan cáo
tế Thái Miếu, Trang Tắc.
(*hiến phu: một loại quân lễ của cổ đại, khi khải hoàn đem quân tù binh thu hoạch được dâng lên tông miếu, biểu hiện chiến công)
Bởi vì từ phương diện nào đó mà nói, tính toán của nàng cùng Lý thị, vậy mà lại giống nhau.
Niên Tiểu Điệp nghĩ bụng, mình xuyên qua 300 năm đến triều Thanh, chính là
vì một màn tình cảm tương ái cùng Dận Chân, nhưng Dận Chân lại cô phụ
mình, ngược lại ôm ấp một nữ nhân khác, cho dù mình có nhu tình như thế
nào, cũng đều lạnh nhạt như thế, thay lòng đổi dạ thực đáng hận. Mà Thập Tứ a ca Dận Trinh, lại đối với mình tình thâm ý trọng, nàng không thể
trơ mắt nhìn hắn đang sống sờ sờ như thế mà bị nhốt nửa đời người, cuối
cùng buồn bực mà chết.
Cho nên Niên Tiểu Điệp quyết định lại cho
nam nhân kia một cơ hội cuối cùng, là hồi tâm chuyển ý chấp nhận tình
cảm của nàng, hay là... Nàng giơ tay lên sờ sờ túi thơm màu hồng đeo bên hông mình, ở trong đó có một loại dược liệu, tên là “Miên miên”, gặp
rượu xương bồ liền chuyển hóa thành một loại xuân dược nùng tính, mà cả
bữa tiệc Trùng Dương, chỉ có mỗi Hoàng thượng uống rượu xương bồ.
“Niên Thái quý phi có chuyện gì bẩm báo trẫm sao?” Dận Chân ngồi sau long án, sắc mặt cực kém hỏi.
Niên Tiểu Điệp đứng ở nơi đó, trong mũi đột nhiên truyền đến một làn hương
thơm, trái tim nàng đập kịch liệt, trên mặt nhanh chóng ửng hồng, không
biết tại sao mà đầu óc bắt đầu mơ hồ, chuyện cũ trong một chiều hoàng
hôn mờ sắc bắt đầu hiện lên trước mắt, chỉ cảm thấy tất cả ủy khuất xông lên đầu, đột nhiên không kiềm hãm được bắt đầu òa khóc: “Dận Chân chàng hà tất biết rõ còn cố hỏi, tấm lòng của ta đối với chàng, chẳng lẽ
chàng còn không rõ sao?”
Dận Chân nghe được lời này, trong lòng
quả thật nổi lên một luồng phẫn nộ cực đại, nhưng một cảm giác choáng
váng đột nhiên đánh úp lên não, hắn chỉ cảm thấy mình toàn thân vô lực,
lập tức, ngay cả khí lực gọi người cũng không có. Hắn vốn nhạy bén cỡ
nào, chỉ trong nháy mắt, hai chữ “Hạ độc” liền xuất hiện trong tâm khảm. Thế nhưng, lúc này bên người quả thật không có lấy một người hầu hạ,
Dận Chân không khỏi đem tên cẩu nô tài Tô Bồi Thịnh kia từ đầu đến chân
hung hăng mắng một lần.
Niên Tiểu Điệp lại tưởng là “Miên miên”
bắt đầu phát công hiệu, mắt thấy xung quanh không một bóng người, đúng
là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, không khỏi lại tiến lên vài bước, dịu
dàng nói: “Dận Chân, chàng cũng đã biết (ảnh sao mà biết được (• ε •) ), kỳ thật ta căn bản không phải người của triều đại này, ta đến đây vốn
là có sứ mệnh a, là trở thành nữ nhân của chàng, trở thành Hoàng hậu chí cao vô thượng của triều Đại Thanh, chính là sứ mệnh của ta a, Dận
Chân... đừng đối xử với ta lãnh khốc như vậy, xin đừng cự tuyệt ta...”
Niên Tiểu Điệp mị nhãn như tơ, vươn tay bắt đầu cởi bỏ vạt áo của mình.