Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 96 : Nhốt lại

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Dận Chân kỳ thật căn

bản không nghe rõ Niên Tiểu Điệp nói gì, trong hai lỗ tai hắn bắt đầu

xuất hiện thanh âm ong ong, tầm nhìn cũng mơ hồ. Trong ngực nổi lên cơn

đau đớn kịch liệt, gương mặt nguội lạnh chớp mắt trở nên trắng bệch như

tờ giấy. So sánh với hắn, Niên Tiểu Điệp cũng sắc mặt ửng hồng, cả người xuân tình tràn lan, lập tức nàng đã giải khai áo trên người, tấm lưng

tuyết trắng hoàn tòan trần trụi lộ ra trong không khí, toàn thân như con rắn, ngoằn ngoèo chui vào trong lòng Dận Chân.



“Ta yêu chàng,

Dận Chân, ta yêu chàng a! Ta vẫn luôn vẫn luôn yêu chàng...” trong miệng phun ra làn hương say lòng người, trong mắt Niên Tiểu Điệp lóe lên ánh

điên cuồng. Trở thành nữ nhân của Dận Chân, cho tới nay vẫn luôn là chấp niệm của nàng, vì thế nàng đã trả giá rất nhiều, rất nhiều. Hôm nay tâm nguyện sắp thực hiện được, nàng không khỏi mừng rỡ như điên. Một khi

Dận Chân chạm vào nàng, vậy hắn liền không bỏ xuống được nữa, Niên Tiểu

Điệp tin tưởng chỉ cần hai người có quan hệ mang tính thực chất, sớm

muộn gì cũng có một ngày, trong lòng Dận Chân sẽ có nàng.



Dận

Chân trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, trong cặp mắt lại cho thấy ánh âm

độc vô cùng sáng rọi, ngay tại lúc đôi tay ngọc của Niên Tiểu Điệp sắp

vạch mở đai lưng của hắn, thì một tiếng hét to đột nhiên vang lên sau

lưng...



“Ngươi đang làm gì!” Điềm Nhi nhìn hết thảy trước mắt,

chỉ cảm thấy thế giới cũng bắt đầu tối sầm, lại bất chấp mọi thứ, nàng

chạy phắt đến cạnh hai người họ, kéo một cái thật mạnh, liền túm Niên

Tiểu Điệp nửa thân để trần từ trên người Dận Chân xuống.



Bịch một cái, Niên Tiểu Điệp hung hăng ngã nhào trên mặt đất, từ trong thế giới

mê huyễn thanh tỉnh một chút, nhác thấy trước mặt xuất hiện nữ tử mình

thống hận nhất, không khỏi tức giận gào thét, toan nhào mạnh tới trước,

ngay lúc này, sau ót truyền đến cơn đau, trời đầt quay cuồng liền mất đi ý thức. Phỉ Thúy thả bình hoa trong tay xuống, có chút khẩn trương liếm môi một cái.



Điềm Nhi ngợi khen nhìn nàng một cái, trong mũi lại truyền đến một làn hương dị thường, chẳng biết tại sao lại khiến nàng

cảm thấy toàn thân khô nóng hẳn lên.



“Dận Chân, Dận Chân, chàng

không sao chứ?” Điềm Nhi cúi đầu, nhìn trượng phu sắc mặt càng thêm tái

nhợt, không khỏi hốt hoảng kinh hô.



Ngay vào lúc này, trên khuôn

mặt tái nhợt của Dận Chân đột nhiên nảy lên một cổ ửng hồng, phụt một

cái, cuối cùng phun ra một ngụm máu.



Điềm Nhi chỉ cảm thấy cả

người đều ngây ngốc, nhìn nam nhân ngã vào trên người mình, nàng hô lớn: “Truyền ngự y, mau truyền ngự y...”




Một lát sau Tô Bồi Thịnh lại đây báo: “Thập Tứ a ca cầu kiến Thái hậu nương nương.”



“Cứ nói Thái hậu nương nương đang nghỉ trưa còn chưa dậy.”



Dận Trinh thân là Quận vương, không được tuyên triệu một mình chạy tới Viên Minh viên, đây đã là phá vỡ quy củ, nhưng lại nghĩ, hắn thà rằng mạo

hiểm bị giáng tội cũng muốn đến Viên Minh viên... Điềm Nhi khẽ hít một

hơi lãnh khí, trong ánh mắt bắt đầu lóe sáng.



Dận Trinh, hắn ta là đến thăm dò gì sao?



“Tiểu Hỉ Tử!!” Điềm Nhi chậm rãi nói: “Gọi Nhị a ca, Tam a ca, Tứ a ca lại đây.”



***



Dận Trinh đứng ở một chỗ trước điện Viên Minh viên, vẻ mặt khẩn trương bất

an, trong hai mắt của hắn hiện rõ tơ máu, chợt nhìn qua, tựa hồ có loại

hung ác của một con cô lang. (sói bị đuổi khỏi bầy)



“A? Đây không phải là Thập Tứ thúc sao?” đương lúc trong lòng hắn còn đang xao động

càng ngày càng lợi hại, thì từ xa xa truyền tới một giọng trẻ con như

vịt đực. (Không hiểu tác giả dùng vịt đực là ý gì, chắc là chỉ tiếng

nghe như quang quác)



Dận Trinh xoay người, chỉ thấy ba nam đồng bảy tám tuổi khuôn mặt cực kỳ giống nhau, cùng nhau đi tới gần.



“Chất nhi thỉnh an Thập Tứ thúc.”



“Là Hoằng Thì, Hoằng Quân, Hoằng Lịch a!” Dận Trinh sắc mặt cứng ngắc, gật gật đầu.



“Sao Thập Tứ thúc lại tới Viên Minh viên ạ?” Hoằng Thì ngước đầu nhỏ, đầy tò mò hỏi.



“Ừm, mấy ngày không gặp Hoàng ngạch nương, vi thúc rất tưởng niệm.” Dận Trinh miễn cưỡng tìm lý do.



“Thập Tứ thúc, thật hiếu thuận.” Hoằng Thì tràn đầy bội phục tán dương.



Thấy thần sắc thằng bé có chút khác thường, Dận Trinh trong lòng khẽ động,

không khỏi nổi lên tâm tư thử dò hỏi, nếu Hoàng thượng quả thật đã xảy

ra chuyện, từ trong miệng mấy đứa bé này cũng có thể tìm hiểu chút manh

mối.



Nghĩ vậy Dận Trinh thu hồi vẻ không kiên nhẫn, lộ ra vẻ mặt hiền hoà của trưởng bối.