Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2761 : Ai đến làm người nối nghiệp tôi? (2)

Ngày đăng: 02:43 19/04/20


Sầm Vật Cương rất quen thuộc âm thanh này, lão ngẩng đầu lên cười nói: - Anh Hồ, anh đừng mãi chạy đến nơi này của tôi, lúc này Mật Đông đang rối cả lên, còn có nhiều công tác cần anh xử lý.



Phương Anh Hồ đi đến bên người Sầm Vật Cương rồi cười nói: - Bí thư Sầm, đối với tôi thì đến đây chính là cương vị công tác quan trọng nhất.



Sầm Vật Cương ăn xong bữa sáng được y tá đưa đến, sau đó tinh thần tốt hơn rất nhiều. Lão nhìn y tá thu dọn mà cười nói: - Tiểu Hà, cô nói với giám đốc bệnh viện một tiếng, để cho bác sĩ đến muộn nửa giờ.



- Thủ trưởng...Điều này. Viên y tá định lên tiếng nói vài lời thế nhưng khi nhìn gương mặt nghiêm túc của Sầm Vật Cương thì thông minh ngậm miệng lại.



Dù sao thì viên y tá cũng là người phụ trách chỗ này, nàng làm việc cũng hiểu sự đúng mực. Mặc dù dưới tình huống bình thường đa số lãnh đạo đều không ngại nói vài câu vui đùa với nàng, thế nhưng khi mà lãnh đạo có việc thì nàng cũng phải thức thời.



- Bí thư Sầm, ngài xem, ngài trầm mặc như vậy làm cho cô ấy sợ rồi kìa. Phương Anh Hồ đóng cửa lại rồi cười nói với Sầm Vật Cương.



Sầm Vật Cương cười cười ròi nói với Phương Anh Hồ: - Anh Hồ, tôi để cô ấy ra ngoài để bàn chuyện với anh.



Phương Anh Hồ đã sớm hiểu ý nghĩ của Sầm Vật Cương, hắn cũng cực kỳ chờ mong với những lời bàn bạc của Sầm Vật Cương vào lúc này. Dù sao thì lúc này sớm biết được tính toán của Sầm Vật Cương sẽ cực kỳ có lợi cho hắn.



- Anh Hồ, chỉ sợ lần này tôi không chịu được tuổi già. Sầm Vật Cương nhìn ánh mắt của Phương Anh Hồ nhìn mình, lão khẽ nói.




- Ý kiên của chúng tôi... Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát rồi ngẩng đầu nói: - Bí thư Sầm, tuy chúng tôi không muốn để ngài đi, thế nhưng chúng tôi không thể không suy xét cho công tác sau này. Khi đó chủ tịch Cố muốn đến đây nói chuyện với ngài, tôi nghĩ rằng chuyện này để chính mình phản ánh với ngài thì hay hơn.



- À, anh là bộ hạ cũ của tôi, chưa nói đến những thứ khác, nhưng phương diện can đảm cũng không nên đánh mất. Sầm Vật Cương mỏi mệt nằm xuống giường bệnh, giọng điệu có vài phần kiên định.



Phương Anh Hồ gật đầu nói: - Bí thư, Anh Hồ tôi không làm cho ngài cảm thấy xấu hổ ở phương diện này. Tối qua chúng tôi đã thảo luận với nhau, cảm thấy nếu như tỉnh Mật Đông thay một người mới lãnh đạo ban ngành, như vậy người có lợi nhất cho công tác của ngài ở Mật Đông chính là bí thư Văn, Văn Thành Đồ.



Phương Anh Hồ nói ra ba chữ Văn Thành Đồ mà không tiếp tục mở miệng thêm, chỉ lẳng lặng nhìn vẻ mặt Sầm Vật Cương biến đổi.



Gương mặt Sầm Vật Cương không chút thay đổi, Phương Anh Hồ đề cử như vậy nằm trong dự đoán của lão. Văn Thành Đồ không có căn cơ ở Mật Đông, sau khi trở thành bí thư tỉnh ủy nếu muốn nhanh chóng triển khai mở rộng công tác, hơn nữa còn phải ma xát với Vương Tử Quân, nhất định phải dựa vào nhóm thủ hạ ở lại của mình.



Nhưng Sầm Vật Cương cảm thấy Văn Thành Đồ không phải là nhân tuyển tốt nhất. Nói thật thì Sầm Vật Cương biết rõ năng lực của Văn Thành Đồ, mặc dù người này có vài vấn đề thế nhưng tổng thể cũng là người năng lực xuất chúng. Lão cảm thấy rất đau lòng, chuyện cho đến bây giờ căn bản khó tìm ra được người nào trong số thủ hạ có thể nối nghiệp mình.



Sầm Vật Cương cảm thấy Văn Thành Đồ không thích hợp làm người đứng đầu Mật Đông. Với tình huống của Mật Đông hiện tại, cần một người mạnh mẽ, hiểu kinh tế, Văn Thành Đồ căn bản không phù hợp ở phương diện này.



Văn Thành Đồ tiếp nhận vị trí của mình có chút lợi ích cho mình, đó là người đi theo mình cũng không bị cho ra rìa.