Bí Thư Trùng Sinh
Chương 500 : Nhìn quả táo xem cán bộ, dùng quả táo dùng cán bộ, vườn táo ra cán bộ
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
- Chủ tịch Vương, Trần Hòa chính là xã trồng táo lớn nhất huyện Đằng Nhạc chúng tôi, năm xưa khi bí thư Tiết còn chủ trì công tác ở huyện Đằng Nhạc đã đại chiến với một trăm ngàn héc ta táo, xã Trần Hòa chính là nơi mở màn cuộc chiến. Bây giờ có ba phần đất đai trong xã Trần Hòa có trồng táo, đây từng là xã trồng táo nổi tiếng, vì sản nghiệp cây táo mà xã Trần Hòa từ vị trí thu nhập tài chính thấp nhất trong huyện, ngay sau đó đã lọt vào ba xã thị trấn có nguồn thu tài chính cao nhất huyện Đằng Nhạc.
Lý Ổn Trung ngồi trong xe ba mươi chỗ chỉ tay về cánh vườn táo xanh mướt rộng bạt ngàn rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.
Tuy vườn táo xanh mướt bạt ngàn còn chưa đến mùa kết quả, thế nhưng một bức tranh tươi mát và rộng lớn như vậy cũng không làm cho người ta sinh ra cảm giác rất tươi đẹp. Khi xe của Vương Tử Quân dừng lại, đám cán bộ xã thôn đã đợi sẵn nhanh chóng tiến lên đón chào.
- Hoan nghênh chủ tịch Vương đến xã Trần Hòa chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác.
Khi nhóm Vương Tử Quân xuống xe, một người đàn ông hơn ba mươi, tuy dáng người không cao nhưng lại làm người ta sinh ra ấn tượng thông minh tháo vát nhanh chóng tiến lên đón chào. Người này nở nụ cười sáng lạn, khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì nhiệt tình đưa tay ra.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi vươn tay ra với đối phương.
Lúc này Lý Ổn Trung đứng bên cạnh Vương Tử Quân tươi cười giới thiệu:
- Chủ tịch Vương, đây là bí thư đảng ủy xã Trần Hòa, là đồng chí Lý Triệu Tài.
- Đồng chí Lý Triệu Tài chính là bí thư đảng ủy xã trẻ tuổi nhất trong huyện Đằng Nhạc. Đồng chí bí thư Lý rất chú trọng hiện thực, không nói những lời khách quan, nắm chặt phát triển kinh tế xã Trần Hòa, thúc đẩy các hạng mục công tác của xã luôn đi đầu trong huyện. Đây là một đồng chí có ý nghĩ có hành động, thật sự rất tốt.
La Định Lôi đứng bên cạnh Vương Tử Quân chờ Lý Ổn Trung giới thiệu sơ lược về Lý Triệu Tài xong thì cười tủm tỉm nói.
Từ sau khi Vương Tử Quân đi vào huyện Đằng Nhạc thì La Định Lôi cũng rất tự giác đặt mình lên vị trí trợ thủ, chỉ cần là Lý Ổn Trung mở miệng thì hắn chưa từng chen lời. Nhưng lúc này Lý Ổn Trung vừa mới dứt lời thì La Định Lôi đã tiếp đón câu chuyện, thế mà vẻ mặt Lý Ổn Trung vẫn khá chút vui vẻ.
Vương Tử Quân thấy hai người Lý Ổn Trung và La Định Lôi phối hợp ăn ý như vậy thì trong lòng sinh ra nghi vấn: Có vấn đề gì sao? Hắn đảo mắt nhìn Lý Triệu Tài, sau đó cười cười vỗ vai đối phương, cũng không nói lời nào.
Lý Triệu Tài cũng không phải lần đầu tiên được La Định Lôi giới thiệu như vậy, mỗi lần như thế hắn luôn thản nhiên tiếp nhận, thế nhưng lúc này hắn lại cảm thấy mặt mình nóng đến mức phát sốt. Hắn là bí thư đảng ủy xã trẻ tuổi nhất huyện Đằng Nhạc, những vầng hào quang này phủ lên người hắn từ rất lâu, nhưng nếu dùng nó để so sánh với vị phó chủ tịch thường vụ thành phố cực kỳ trẻ tuổi ở trước mặt, thật sự không đáng là gì.
Lý Triệu Tài cũng từng nghiên cứu về sơ yếu lý lịch của Vương Tử Quân, hắn biết vị phó chủ tịch thường vụ thành phố trước mặt còn trẻ hơn cả mình nhưn đã là cán bộ lãnh đạo cấp phó giám đốc sở. Trước mặt một vị cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi tài cao như chủ tịch Vương Tử Quân, hắn lại được giới thiệu là cán bộ thanh niên, thật sự không khỏi làm hắn sinh ra cảm giác xấu hổ. Thật ra hắn cũng không muốn đối nghịch với Vương Tử Quân, cũng không phải vì vấn đề tuổi tác, Vương Tử Quân trẻ tuổi mà có thể phát triển mạnh mẽ như vậy, Lý Triệu Tài nào có thể so sánh được?
Lý Triệu Tài là một người sảng khoái, sau khi xấu hổ một lát thì nhanh chóng khôi phục như thường. Hắn mỉm cười nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, xã Trần Hòa chúng tôi là nơi trồng táo sớm nhất huyện Đằng Nhạc, táo trong thôn đều là giống tốt. Rất tiếc là bây giờ chưa đến mùa táo, nhưng tôi đại biểu nhân dân xã Trần Hòa mời chủ tịch Vương đến đây vào mùa thu, khi đó mới thật sự là đẹp đẽ, cả vườn tràn đầy mùi hương.
Vương Tử Quân chỉ cười mà không nói gì, cũng may Lý Triệu Tài cũng không hy vọng Vương Tử Quân sẽ trả lời. Hắn vừa dẫn đường vừa nói cho Vương Tử Quân về tình hình công tác ở xã Trần Hòa những năm gần đây, đặc biệt là vấn đề sản lượng và tiêu thụ táo, hắn càng cho ra những báo cáo hoàn thiện hơn.
Lý Triệu Tài lên tiếng báo cáo, Vương Tử Quân chợt cảm thấy Lý Triệu Tài rất có trình độ. Chưa nói đến những phương diện gì khác, những phương thức bảo quản táo để có thể bán được với giá cao của Lý Triệu Tài thật sự được Vương Tử Quân cho ra lời khẳng định.
- Chủ tịch Vương, các vị lãnh đạo, nơi này chính là địa điểm khởi công trồng một trăm ngàn héc ta táo ở huyện Đằng Nhạc, nó có ý nghĩa rất quan trọng. Cũng ở vị trí này mười năm trước bí thư Tiết đã dẫn đầu nông dân trong xã trồng xuống cây táo đầu tiên..
- Lúc này tôi nghe rõ các vị phản ánh vấn đề, thế nhưng nhiều người cùng lên tiếng thật sự quá ồn, hiệu quả lại không lớn.
Vương Tử Quân không có loa phóng thanh, thế nên hắn khoát tay áo rồi lớn tiếng nói. Đám người đang lộn xộn thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì dần bình tĩnh trở lại.
Khi thấy Vương Tử Quân khống chế được thế cục, Lý Ổn Trung và La Định Lôi thầm thở dài một hơi. Tuy cả hai đều không muốn cục diện này xảy ra, thế nhưng dù sao thì khống chế được vẫn là rất tốt.
Lý Ổn Trung lau mồ hôi trán, sau đó hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn thoáng qua gương mặt cực kỳ lo lắng của Lý Triệu Tài, ánh mất bất mãn thật sự không chút che giấu.
Lúc này Lý Triệu Tài cũng thật sự rất chán nản, nhưng hắn cũng thở dài một hơi, xem ra sự việc cũng còn dư âm quay về. Lúc này chủ tịch Vương không xảy ra chuyện gì thì hắn thật sự phải cám ơn trời đất rồi.
- Nếu mọi người đều nói ra ý kiến của mình, có phải mọi người cho rằng tôi là chủ tịch thành phố có công năng đặc dị, có thể nghe hết lời nói của mọi người? Thật ra thì cũng như những gì mọi người đã thấy, tôi cũng giống như mọi người, cũng chỉ có hai tai một miệng, cung không phải ba đầu sáu tay, cũng không nghe được nhiều người cùng nói như thế này, mọi người nói xem có đúng không?
- Ha ha!
Quần chúng vốn bực tức chạy đến phản ánh vấn đề, bọn họ hầu như đã chuẩn bị kỹ càng, nếu như vị lãnh đạo thành phố này tiếp tục chỉ huy mò mẫm, như vậy bọn họ sẽ không sợ gây náo loạn. Không ngờ tất cả những gì bọn họ chuẩn bị sẵn căn bản là vô dụng, vị phó chủ tịch thành phố kia căn bản không tỏ ra cao cao tại thượng, hơn nữa còn mở miệng nói một lời vui đùa với bọn họ.
Thôn dân nở nụ cười, bầu không khí vốn căng cứng chợt trở nên hòa hoãn, có vài người cười hì hì trực tiếp ngồi xuống đất.
Vương Tử Quân biết rõ mình phải nắm chặt thời cơ. Là một lãnh đạo xuống tuyến dưới điều tra, nếu có chuyện gì xảy ra thì tuyến dưới phải gánh chịu trách nhiệm. Thế nhưng đối với bản thân hắn, nếu không làm tốt thì xem như đi một chuyến toi công.
- Quan cũng là người như dân mà thôi, cũng chỉ có hai tai hai mắt, mọi người nghĩ mà xem, nếu như cả trăm người cùng nói, như vậy sao có thể nghe rõ ràng được?
- Chắc chắn sẽ không nghe rõ, điều này có thể khẳng định. Mọi người ngày thường đều đổ mồ hôi bận rộn ngoài ruộng đồng, hôm nay lại nóng lòng chạy đến tìm tôi, như vậy nhất định là có vấn đề cần phản ánh, nào phải chạy đến gây rối? Vì vậy căn cứ vào mục đích giải quyết vấn đề, tôi đề nghị mọi người chọn ra vài đại biểu, để những người đó nói ra tất cả với tôi. Nếu một người nói chưa rõ ràng thì những người khác có thể bổ sung, mọi người thấy thế nào?
Vương Tử Quân lên tiếng làm cho đám người bên kia líu ríu nghị luận với nhau, vài phút sau chợt có người hét lớn:
- Chủ tịch Vương, nhìn ngài cũng là người biết nói chuyện, cũng không có kiểu cách nhà quan. Vậy hôm nay tôi hỏi anh, người trong xã trồng táo không kiếm được tiền, như vậy chúng tôi có nên chặt nó đi không?
Người này đặt vấn đề quá bén nhọn, khi hắn ném ra câu hỏi thì cũng từ trong đám người đi ra. Đây là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, gương mặt đen nhẻm đầy phong sương, cơ thể cao lớn chắc nịch.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt ngưng trọng của người đàn ông đối diện, hắn cũng trầm giọng nói:
- Tuy tôi chưa từng làm nông nhưng cũng đã từng công tác dưới xã, tôi biết rõ bà con cô bác kiếm được đồng tiền cũng không dễ dàng gì. Trong nhà trên có người già dưới có trẻ nhỏ, cả nhà đều phải sống dựa vào vài mẫu đất, nếu như cây táo không kiếm ra tiền, tôi có thể nói một câu phụ trách với mọi người: Thứ gì có thể kiếm ra tiền chúng ta trồng thứ đó.
Vẻ mặt Lý Ổn Trung chợt biến đổi thành trắng bệch, khi đám nông dân chạy đến đây thì hắn đã cảm thấy không tốt, lúc này xem như dự cảm trong lòng hắn được chứng thực, thế là không khỏi cảm thấy trái tim treo hẳn lên cuống họng.