Bí Thư Trùng Sinh
Chương 501 : Im lặng nhìn chó cắn nhau
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Vương Tử Quân đứng trước mặt bao người để bày tỏ thái độ rõ ràng, điều này làm cho công tác của huyện Đằng Nhạc trở nên cực kỳ đị động.
Nhưng Lý Ổn Trung cũng không thể nào trách được Vương Tử Quân, dù ai ở vào tình huống này cũng không thể tìm ra biện pháp tốt hơn.
- Chủ tịch Vương, ngài thật sự nói ra những lời trong tâm khảm của chúng tôi, nhưng chính quyền huyện lại không cho phép chúng tôi chặt cây táo. Anh có thể tác động với chính quyền huyện, có thể để bọn họ đừng can thiệp vào chuyện chúng tôi chặt táo trồng lương thực được không?
Người đàn ông tỏ ra rất thỏa mãn với câu trả lời của Vương Tử Quân, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn không chút thả lỏng.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt căng thẳng của người đàn ông, thế là hắn trầm giọng nói:
- Điều này hoàn toàn có thể, nhưng tôi hỏi anh một câu, anh có thể thành thật trả lời chứ?
- Tất nhiên là có thể, chủ tịch Vương cứ hỏi, Hàn Lục Căn tôi đảm bảo sẽ trả lời thật lòng với ngài, nếu nói láo sẽ là cháu nội của ngài.
Hàn Lục Căn dùng tay vỗ mạnh lên ngực mình, sau đó lớn tiếng đảm bảo với Vương Tử Quân.
- Vậy thì tốt rồi, Hàn Lục Căn, tôi hỏi anh, nếu như trồng táo có lời hơn trồng hoa màu, anh còn muốn chặt cây táo nữa không?
- Ôi, chủ tịch Vương của tôi, tôi thật sự không có văn hóa nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Tôi đã đi theo cây táo cả chục năm, tôi cũng không nỡ chặt nó đi, thế nhưng thật sự là không chặt không được, cả nhà tôi còn phải nhờ vào vài mẫu đất để kiếm cơm.
Hàn Lục Căn nhắc đến chuyện chặt cây táo thì vẻ mặt thật sự khá đau lòng.
Vương Tử Quân tiến lên một bước nói:
- Có những lời này của anh thì tôi cũng an tâm. Thế này đi, bây giờ mùa trồng hoa màu đã qua, một thời gian sau lại đến mùa táo kết quả, trước tiên chúng ta cũng không nên chặt cây táo. Nếu như năm nay chính quyền vẫn không thể nào tìm ra nguồn tiêu thụ với giá cả phù hợp cho mọi người, như vậy chúng ta sẽ chặt cây táo trồng hoa màu, mọi người có chịu không?
Hàn Lục Căn cũng không lập tức tỏ thái độ với câu trả lời thuyết phục của Vương Tử Quân, hắn quay ra nhìn đám người ở sau lưng, đám người bắt đầu trao đổi với nhau. Đám lãnh đạo huyện Đằng Nhạc cũng thấy rõ Hàn Lục Căn đang trưng cầu ý kiến mọi người, vẻ mặt kẻ nào cũng rất chần chờ.
- Chú Lục, chú nghe chú Vương đi, chú ấy là người tốt, chính chú ấy là người đã thả bố cháu ra.
- Chủ tịch Vương, chúng tôi không làm tốt công tác, khi trở về nhất định sẽ tìm hiểu vì sao nhân dân đến kêu oan, sẽ làm tốt công tác với quần chúng...
La Định Lôi đứng trước mựt Vương Tử Quân khẽ lên tiếng làm kiểm điểm.
Nói đến phương diện kiểm điểm thì phải là bí thư huyện ủy Lý Ổn Trung đến đây mới đúng, nhưng lúc này Lý Ổn Trung lại đứng đó với gương mặt lạnh lẽo, căn bản cũng không có ý lên tiếng. Lý Ổn Trung không nói lời nào, La Định Lôi là trợ thủ của Lý Ổn Trung ở huyện Đằng Nhạc, tất nhiên hắn sẽ không thể nào ngồi yên bất động. Một chuyện không vui như vậy xuất hiện, huyện Đằng Nhạc không thể nào tỏ ra điềm nhiên như không, không thể giả vờ câm điếc giống như chưa từng có gì phát sinh.
Đám cán bộ huyện Đằng Nhạc trước đó tỏ ra cực kỳ ủng hộ Vương Tử Quân đến kiểm tra công tác, bây giờ lại bày ra tư thái như gần như xa. Điều này cũng khó trách, đám cán bộ cấp phó cục ở huyện Đằng Nhạc phần lớn đều là người năm xưa được bí thư Tiết Diệu Tiến, bọn họ đều có cảm tình rất sâu với một trăm ngàn héc ta táo trong huyện. Thậm chí còn có rất nhiều người năm xưa từng xắn tay vào thúc đẩy công trình một trăm ngàn héc ta táo, thế cho nên bây giờ tỏ ra cực kỳ nóng nảy. Bây giờ Vương Tử Quân tỏ thái độ giống như một chậu nước lạnh hắt lên đầu đám cán bộ phía Tiết Diệu Tiến, một chậu nước dội tắt tất cả nhiệt tình chào đón Vương Tử Quân.
Bọn họ thấy Vương Tử Quân tuy kéo dài thời gian nhưng thực tế cũng là cho ra quyết định chặt táo trồng hoa màu. Bọn họ cũng không phải không tìm hướng đi cho cây táo, thế nhưng dù bọn họ áp dụng cách nào cũng không thể nào bán táo với giá tốt cho được.
Vì vậy đám cán bộ huyện Đằng Nhạc cảm thấy lời hứa hẹn của Vương Tử Quân giống như một sợi dây thừng treo quanh cổ một trăm ngàn héc ta táo, thời gian dần trôi qua, sợi dây thừng kia sẽ càng siết chặt lại.
Vương Tử Quân sao không nhìn rõ vẻ mặt của đám người Lý Ổn Trung, hắn nhìn gương mặt rét lạnh của Lý Ổn Trung, sau đó cười lạnh một tiếng nói:
- Đồng chí Định Lôi, trách nhiệm của chuyện này không nằm trên một người, anh không thể nào gánh chịu được trách nhiệm của sự kiện này.
Lý Ổn Trung đang có hơi cúi đầu chợt ngẩng đầu lên. La Định Lôi biểu hiện thái độ nhận sai, hắn cảm thấy như vậy đã quá nể mặt Vương Tử Quân, nhưng không ngờ Vương Tử Quân lại không buông tha, càng nắm chặt không buông.
- Sự việc liên quan đến một trăm ngàn héc ta táo cũng không phải là ngày một ngày hai, cũng không phải liên lụy đến một hộ dân, nó ảnh hưởng đến hơn mười ngàn hộ dân trong bảy xã của huyện Đằng Nhạc. Những năm nay giá táo quá thấp, tiêu thụ khó khăn, vấn đề này là gì? Là một căn bệnh nhỏ sao?
- Chính quyền cần phải lo cho cái lo của dân, giải quyết những gì nhân dân cần, phải cố gắng nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề mà không phải là sợ thầy giấu bệnh, cố gắng dùng trăm phương ngàn kế để bưng ít sự việc. Những việc như thế này có liên quan đến vấn đề sinh tồn của cả chục ngàn dân, cho đến nay các anh cũng không cho ra một phương án giải quyết, đây không phải là các anh công tác có vấn đề, rõ ràng là không quan tâm đến sống chết của dân chúng, cực kỳ không làm tròn trách nhiệm.
Vương Tử Quân càng nói càng thêm nghiêm khắc, Lý Ổn Trung vốn đang tỏ ra tức giận với Vương Tử Quân, bây giờ nghe được những lời phê bình nghiêm khắc của Vương Tử Quân, thế là cảm thấy toàn thân vã đầy mồ hôi.
- Chuyện này cũng không phải không tìm ra con đường vẹn toàn, chỉ cần chúng ta có thể chứng minh trồng táo có ưu thế hơn các loại cây trồng khác, càng có thể tăng thu nhập cho nông dân, như vậy chúng ta cung không cần phải đứng ra sân khấu, quần chúng sẽ tự phát triển sản nghiệp cây táo. Bí thư Lý, anh nói xem có đúng không?
Lý Ổn Trung ngẩng đầu, hắn rất muốn nói không nhưng khi đối mặt với ánh mắt của Vương Tử Quân và bầu không khí áp chế vào lúc này, hắn chợt cảm thấy chữ không tiến lên đến cổ họng thế nhưng lại không thể nói ra được.