Bí Thư Trùng Sinh

Chương 502 : Tuổi già nhưng chí chưa già

Ngày đăng: 02:18 19/04/20


Lý Ổn Trung cười khan một tiếng rồi trầm giọng nói:



- Chủ tịch Vương, chúng tôi quay về nhất định sẽ chăm chú chứng thực chỉ thị tinh thần của anh, nhất định sẽ hợp mưu hợp sức tìm cho cây táo một đường ra.



- Lần sau tôi sẽ đến xem thành tích của các anh.



Vương Tử Quân nói rồi trực tiếp lên xe, nhưng lúc này hắn cũng không ngồi lên chiếc xe ba mươi chỗ, lại leo lên chiếc Audi màu đen đi theo đoàn xe.



Khi Vương Tử Quân lên xe thì Triệu Quốc Lương cũng nhanh chóng lên xe. Nhưng đám người chung quanh chỉ lo lắng Vương Tử Quân nổi giận mà căn bản lại quên mất một điều, nãy giờ vị thư ký trẻ tuổi kia cũng căn bản không đi bên cạnh Vương Tử Quân.



- Chủ tịch Vương, vừa rồi tôi đã hỏi Hàn Lục Căn, anh ấy nói tôi qua nghe được tin tức anh đến huyện Đằng Nhạc kiểm tra vườn táo.



Triệu Quốc Lương đóng cửa xe rồi khẽ báo cáo với Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân khẽ gật đầu, với tình thế cây táo ở huyện Đằng Nhạc vào lúc này, hắn thấy mình không thể nào biểu hiện quá rõ mục đích khi đến đây. Hơn nữa con đường thị sát của mình đã được huyện Đằng Nhạc tỉ mỉ xem xét chuẩn bị, những người biết tin đều là nhân vật chủ chốt của huyện, Hàn Lục Căn lại có thể đến vườn táo đúng thời điểm như vậy, nếu không có sẵn kế hoạch thì hầu như là không thể.



Triệu Quốc Lương thấy Vương Tử Quân đang suy xét vấn đề thì cũng có chút do dự, sau đó nói tiếp:



- Hàn Lục Căn giống như có chút lo lắng, nhưng dù tôi hỏi thế nào cũng không nói ai là người truyền tin cho mình.



- Cũng không có vấn đề, chỉ là vài chuyện nhỏ nhặt, chúng ta cung không cần quan tâm, chỉ cần biết ai là người thúc đẩy là được.



Vương Tử Quân vung tay lên với Triệu Quốc Lương, sau đó tỏ ý để đối phương không cần quan tâm đến chuyện này.



"Ai thúc đẩy?"



Triệu Quốc Lương chợt chấn động, vừa rồi hắn còn nghĩ rằng ai to gan để lộ ra tin tức, cũng không ngờ bên trong còn cất giấu động cơ như vậy. Bây giờ Vương Tử Quân nói một câu vạch trần vấn đề, Triệu Quốc Lương xem như đã hiểu ra.



Chuyện này có lợi với ai thì kẻ đó là người đứng ra thúc đẩy, Triệu Quốc Lương nghĩ đến lai lịch của một trăm ngàn héc ta táo, trong lòng đã có mục tiêu rõ ràng. Nhưng lúc này hắn cũng không nói ra, hắn tin mình nghĩ ra thì chủ tịch Vương cũng biết rất rõ, nếu mình đứng ra vẽ rắn thêm chân sẽ không bằng thành thật một chút.



Xe chạy như bay về thành phố Đông Bộ.



Vương Tử Quân còn chưa chạy về đến thành phố Đông Bộ, lúc này sự việc phát sinh khi hắn đi thị sát ở huyện Đằng Nhạc đã truyền về thành phố Đông Bộ. Một vài người khứu giác linh mẫn nghe được tin tức này thì cảm giác đầu tiên chính là thị ủy sắp có chuyện lớn xảy ra.



- Chủ tịch Vương đang muốn làm gì? Đứng trước mặt nhiều người bày tỏ thái độ như vậy, nếu nhóm Lý Ổn Trung không xử lý tốt vấn đề tiêu thụ táo, chẳng lẽ sẽ phải chặt táo trồng hoa màu sao?



Lý Hạc Dương ngồi trong phòng làm việc của bí thư Tiết Diệu Tiến, hắn nói với gương mặt đỏ bừng bừng.



Lý Hạc Dương là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, khoảng thời gian này có tin tức bí thư Tiết Diệu Tiến sắp rời khỏi thành phố Đông Bộ, thế cho nên hắn tỏ ra cực kỳ an phận. Nhưng lúc này hắn ngồi trước mặt bí thư Tiết mà cũng không áp chế chính mình, hắn trầm giọng nói ra ý kiến của mình.



Tiết Diệu Tiến nâng ấm trà tử sa lên, sau đó rót đầy vào một chiếc ly, lại đưa thẳng vào trong tay Lý Hạc Dương:



- Hạc Dương, uống trà đi, nếm thử xem tay nghề pha trà của tôi có tiến bộ hơn không.



Lý Hạc Dương là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, có thể nói là tâm phúc của bí thư Tiết Diệu Tiến. Hắn đã đi theo bí thư Tiết và dốc sức công tác nhiều năm, thế cho nên được bí thư đưa lên vị trí hiện tại. Hắn luôn có tâm tư muốn báo đáp lãnh đạo, thế cho nên luôn trung thành và tận tâm. Khi tin tức bí thư Tiết Diệu Tiến sắp rời khỏi thành phố Đông Bộ truyền đi khắp mọi ngõ nghách, hắn là một trong số ít người vẫn ở bên cạnh bí thư Tiết Diệu Tiến, điều này Lý Hạc Dương hắn có thể làm được.



Lý Hạc Dương nâng ly trà lên và phát hiện mái tóc của bí thư Tiết có hơi lấm tấm bạc, trong lòng hắn chợt sinh ra cảm giác chua xót không hiểu nguyên nhân, lửa giận vốn được áp chế trong lòng lại bùng lên.
Dù phương án điều chỉnh lần này không được tỉnh ủy thông qua, nhưng một phương án như vậy có thể cho lãnh đạo tỉnh ủy thấy Vương Tử Quân công tác quá non và căn bản không được thành viên ban ngành thành phố Đông Bộ đồng ý. Nếu không sẽ chẳng xảy ra hiện tượng điều phối phân công như thế này.



Chỉ cần như vậy là quá đủ.



Chỉ cần như vậy thì trong một thời gian ngắn Vương Tử Quân sẽ căn bản không sức đánh trả, Nhâm Xương Bình sẽ lợi dụng cơ hội để nắm giữ quyền lực ở thành phố Đông Bộ vào trong tay. Đổng Quốc Khánh nghĩ kỹ những tính toán của Nhâm Xương Bình, sau đó hắn cũng không khỏi không tán thưởng Nhâm Xương Bình đứng cao thấy xa.



- À, chủ tịch Xương Bình, chuyện này tôi đồng ý trên nguyên tắc, nhưng tôi đề nghị anh nên liên hệ với bí thư Tiết về vấn đề này.



Đổng Quốc Khánh vuốt tóc rồi trầm giọng nói với Nhâm Xương Bình.



Nhâm Xương Bình khẽ gật đầu, hắn dùng giọng điệu tự tin nói:



- Trưởng phòng Đổng, anh cứ yên tâm, tôi cảm thấy bí thư Diệu Tiến chắc chắn sẽ không có điều gì không đồng ý phương án này.



Đổng Quốc Khánh chợt sững sờ, Nhâm Xương Bình chẳng lẽ lại hòa cùng một chỗ với Tiết Diệu Tiến? Nhưng hắn là người có kinh nghiệm công tác lâu năm, vẻ mặt vẫn không chút biến đổi, thế nhưng Nhâm Xương Bình vẫn nhanh chóng nắm bắt được chút phản ứng ngây người của lãnh đạo.



- Trưởng phòng Đổng, là thế này, hôm nay Vương Tử Quân đi đến huyện Đằng Nhạc, đã cho ra một lời hứa hẹn sẽ cho nông dân chặt táo trồng hoa màu.



Nhâm Xương Bình cũng không nói rõ quá trình, chỉ chú trọng vào trọng điểm.



Đổng Quốc Khánh tất nhiên biết rõ về công trình một trăm ngàn héc ta táo ở huyện Đằng Nhạc, khi hắn còn là chủ tịch thành phố Đông Bộ thì biết vườn táo kia chính là trái tim của bí thư Tiết Diệu Tiến. Cũng vì công trình kia mà năm xưa Tiết Diệu Tiến được lãnh đạo tỉnh Sơn Nam tán thưởng, chỉ sau vài năm công tác đã tiến lên vị trí bí thư thị ủy.



Bây giờ Vương Tử Quân lại hứa hẹn sẽ cho nông dân chặt táo trồng hoa màu, điều này không khỏi làm cho Đổng Quốc Khánh giật mình. Đổng Quốc Khánh thấy Vương Tử Quân cũng không phải hạng người lỗ mãng, thế nhưng lần này xem ra Vương Tử Quân đã sai mười phần rồi.



Tuy lúc này Đổng Quốc Khánh có địa vị là khâm sai đại thần ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng hắn hiểu rõ ràng lực ảnh hưởng của mình vẫn kém ra một bí thư thị ủy công tác lâu năm như Tiết Diệu Tiến. Bây giờ Vương Tử Quân đắc tội Tiết Diệu Tiến, đề nghị của Nhâm Xương Bình chắc chắn sẽ được thông qua.



Nếu hội nghị thường ủy thông qua điều chỉnh phân công, dù cuối cùng tỉnh ủy không thông qua nhưng người bị thương sẽ chính là Vương Tử Quân. Dù sao bị yêu cầu điều chỉnh từ vị trí quan trọng sang cương vị không quan trọng sẽ biến thành một đánh giá cực mạnh của Vương Tử Quân ở thành phố Đông Bộ, dù đây là một đánh giá không một tiếng động nhưng hiệu quả của nó là cực kỳ rõ ràng.



Cho dù lãnh đạo tỉnh ủy thấy rõ Vương Tử Quân chịu uất ức trên sự kiện này, thế nhưng sự việc vẫn là một đòn đau với con đường phát triển của Vương Tử Quân. Chỉ cần có người nắm lấy điều này để lên tiếng, như vậy Vương Tử Quân sẽ đừng hòng thiếu phiền toái.



- Được, cứ làm như thế.



Đổng Quốc Khánh khẽ đặt bút xuống bàn, hắn nhanh chóng cho ra quyết định.



Triệu tập hội nghị thường ủy chính là quyền lực của bí thư thị ủy, nhưng sau khi Đổng Quốc Khánh đến thành phố Đông Bộ, Đổng Quốc Khánh lại là người có quyền này. Nhưng Đổng Quốc Khánh cũng là người nắm chắc mức độ, dù có quyền lực này nhưng căn bản chưa từng sử dụng.



Thế nhưng lúc này Đổng Quốc Khánh lại phá lệ, một ngày sau khi Vương Tử Quân quay về thành phố Đông Bộ thì nhận được thông báo của văn phòng thị ủy là buổi chiều sẽ mở hội nghị thường ủy.



Bình thường mở hội nghị thường ủy đều phải có hạng mục rõ ràng, nhưng lần này Triệu Quốc Lương đến văn phòng thị ủy để lấy hạng mục nghiên cứu lại nhận được câu trả lời thuyết phục là chưa cho ra, phải chờ.



Nhưng trên đời này không có bức tường nào chắn hết gió, tuy phía chính quyền thành phố không có tin tức chính thức, thế nhưng dù là như vậy cũng có đủ mọi tin tức truyền đi khắp văn phòng khối chính quyền và thị ủy, càng có người khẳng định hội nghị thường ủy lần này sẽ điều chỉnh phân công thường ủy.



Những lời đồn đãi này cũng rơi vào trong tai Vương Tử Quân, cũng có người nhắn nhủ hắn cần chú ý một chút, phải giải quyết cho tốt. Vương Tử Quân căn bản là nở nụ cười vui vẻ với những người có thiện ý nhắc nhở, cũng không nói ra ý nghĩ của mình.



Dưới ánh mắt soi mói của nhiều người, trong phòng họp thường ủy thị ủy, Vương Tử Quân chậm rãi đi vào phòng, lúc nà phần lớn mọi người đều đã ngồi trên vị trí của mình.