Bí Thư Trùng Sinh
Chương 503 : Làm việc như đường vòng cung
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
- Chủ tịch Vương, có một số việc, xin hãy tha thứ.
Vương Tử Quân vừa ngồi xuống vị trí của mình thì Chúc Vu Bình ngồi ở bên cạnh đã vỗ lên vai hắn khẽ nói vài câu.
Chúc Vu Bình là phó chủ tịch thường ủy, gần đây có quan hệ rất tốt với Vương Tử Quân. Hắn nói một câu không đầu không đuôi giống như ăn khớp với những tin tức hiện tại đang được lan truyền khắp các văn phòng khối chính quyền và thị ủy, giống như những tin tức kia đã được chứng minh vậy.
Vương Tử Quân cười cười, hắn điềm nhiên như không nói:
- Chủ tịch Chúc, tôi biết rồi, đây không phải là còn chưa cho ra kết quả sao?
Khi thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì Chúc Vu Bình chợt sững sờ, hắn nghĩ đến tình huống ngày hôm qua Lý Hạc Dương đến tìm mình nói chuyện, thế rồi không khỏi lắc đầu. Lý Hạc Dương có thể tìm mình nói chuyện, tất nhiên cũng sẽ tìm người khác. Tuy bí thư Tiết sắp lui khỏi vị trí bí thư thị ủy nhưng lực ảnh hưởng vẫn còn rất mạnh, không những chỉ có mình, những người khác gặp mặt Lý Hạc Dương chắc chắn sẽ đứng về phía bí thư Tiết. Hơn nữa hai người Đổng Quốc Khánh và Nhâm Xương Bình đều là kẻ có tương lai vô hạn, Đổng Quốc Khánh thì không cần phải nói, Nhâm Xương Bình có lẽ tiến lên làm bí thư thị ủy, anh nghĩ xem, có ai lại vì một Vương Tử Quân mà công khai đắc tội với những người như vậy?
Chúc Vu Bình lắc đầu rồi cũng không tiếp tục mở miệng, cùng lúc này cửa phòng họp mở ra, Đổng Quốc Khánh và Nhâm Xương Bình vui vẻ đi vào, đồng thời Tiết Diệu Tiến cũng đi đến vị trí trung tâm.
Ba người này có thể nói là những đầu sỏ gần đây quyết định những việc lớn xảy ra ở thành phố Đông Bộ, bây giờ bọn họ cùng đi vào trong phòng họp giống như đã nói rõ quá nhiều vấn đề. Vừa rồi có một số thường ủy nhìn về phía Vương Tử Quân bằng ánh mắt có chút do dự, bây giờ nhanh chóng biến đổi, đã có thêm vài phần kiên định.
- Các đồng chí, lần này chúng ta họp chủ yếu là có hai chuyện cần thảo luận, một là chủ tịch Vương sẽ cho ra báo cáo điều tra với hội nghị thường ủy về công trình một trăm ngàn héc ta táo ở huyện Đằng Nhạc, hai là về vấn đề phân công ban ngành, vì đại cục mà chúng ta cần tiến hành chút điều chỉnh.
Tiết Diệu Tiến ngồi ở vị trí của mình, âm thanh trầm thấp truyền ra từ trong loa.
Sau khi Tiết Diệu Tiến lên tiếng thì từng ánh mắt bắt đầu nhìn về phía Vương Tử Quân, đám thường ủy lúc này đã xác định suy đoán trong lòng, cũng đều cho ra lựa chọn của mình.
Trưởng phòng tuyên truyền Triệu Thúy Bình có quan hệ khá tốt với Vương Tử Quân, lúc này nàng thầm tiếc hận cho Vương Tử Quân, đến tình cảnh ngày hôm nay thật sự là không đáng. Nàng thấy dù là nói từ phương diện năng lực công tác hay xử lý sự việc thì Vương Tử Quân rõ ràng là một cán bộ vĩ đại, đến thành phố Đông Bộ thời gian không quá dài nhưng chỉ dựa vào bản lĩnh của mình để đứng vững gót chân. Nhưng lúc này đối mặt với thế công của ba người Tiết Diệu Tiến, Đổng Quốc Khánh và Nhâm Xương Bình, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Điều chỉnh phân công tuy phải báo cáo cho tỉnh ủy, thế nhưng dù tỉnh ủy không phê chuẩn thì Vương Tử Quân sẽ vẫn ở mãi trên vị trí phó chủ tịch thường vụ, xem như tất cả uy tín mà gần đây hắn gầy dựng được cũng mất sạch sau tình huống phân công lần này.
Xem như một ngôi sao chợt sáng rồi vụt tắt.
Chính mình nên bỏ lá phiếu như thế nào? Trong đầu Triệu Thúy Bình thật sự có rất nhiều ý nghĩ, sinh ra cảm giác khó xử và khó quyết định. Nhìn từ góc độ có lợi cho mình, tất nhiên nàng phải đi theo số đông, tất cả mọi người đều đã là như vậy, nếu anh không tuân theo quy tắc ngầm, có lẽ sẽ bị số đông ép chết, hoặc sẽ cho anh ra rìa. Nếu đã xuất phát từ phương diện bất đắc dĩ, như vậy anh cũng chỉ có thể đi theo thủy triều mà thôi. Nhưng nàng xuất phát từ bản năng vẫn muốn giúp cho Vương Tử Quân một tay.
Triệu Thúy Bình lúc này thật sự khó thể cho ra quyết định, ánh mắt vô tình nhìn lên người Vương Tử Quân. Nàng thấy vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi kia căn bản giống như chưa ý thức được có chuyện gì phát sinh, vẫn ngồi điềm nhiên trên vị trí của mình. Sau khi bí thư Tiết Diệu Tiến nói xong thì hắn mới dùng giọng tiêu sái nói:
- Bí thư Tiết, hội nghị hôm nay thật sự giống như đột nhiên cho ra tập kích, tôi thậm chí còn chưa kịp cho ra tài liệu báo cáo về công trình một trăm ngàn héc ta táo ở huyện Đằng Nhạc, thế cho nên chỉ có thể báo cáo đơn giản mà thôi.
Vương Tử Quân hắng giọng một cái rồi nói:
- Công trình một trăm ngàn héc ta táo ở huyện Đằng Nhạc có quy mô không nhỏ, đi vào bên trong giống như làm cho người ta sinh ra cảm giác lạc vào rừng, nói thật khi đó tôi thật sự chỉ muốn ở lại mà không đi.
Nhâm Xương Bình nghe Vương Tử Quân nói mà khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, nhưng hắn che giấu rất khá, nụ cười lạnh lẽo chỉ khẽ lóe lên rồi xong. Trong lòng cảm thấy Vương Tử Quân này đúng là kẻ ngốc, thầm nghĩ, biết rõ sẽ bị điều chỉnh phân công thế mà vẫn mở miệng nói ra những lời không biết suy nghĩ như vậy sao? Đúng là điển hình của cán bộ không trầm ổn, không đủ trưởng thành.
Tiết Diệu Tiến cũng không mở miệng, chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Vương Tử Quân. Nói thật thì hắn cũng có chút do dự khi tiếp xúc với phương án điều chỉnh phân công Vương Tử Quân, nhưng Vương Tử Quân xử lý sự kiện ở huyện Đằng Nhạc thật sự quá đơn giản, điều này làm cho hắn cảm thấy khó tiếp nhận. Hắn còn vì chuyện này mà muốn tặng cho Vương Tử Quân một phần lễ lớn, không ngờ lại rơi vào tình cảnh lưới rách thùng thủng.
Tiết Diệu Tiến kéo ghế ra, động tác cũng không dừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào Phạm Bằng Phi, sau đó lại nhìn thoáng qua Vương Tử Quân:
- Nếu bí thư Phạm đã kiên trì như vậy, chúng ta sẽ mở hội nghị thường ủy cho xong. Vì thời gian khẩn cấp, tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Xét thấy tình huống đặc thù của huyện Đằng Nhạc, tôi đề nghị đổi công tác liên lạc của chủ tịch Vương Tử Quân từ huyện Lâm Hoàn sang huyện Đằng Nhạc, có phản đối gì không?
"Cái gì? Điều chỉnh phân công sao lại biến thành như vậy?"
Phạm Bằng Phi chợt sững sờ, hắn còn chưa kịp mở miệng thì Tiết Diệu Tiến đã lên tiếng:
- Nếu không ai phản đối thì coi như tất cả đều bỏ phiếu thông qua, tan họp.
Vương Tử Quân nhìn Tiết Diệu Tiến đi ra khỏi phòng họp như gió, hắn thầm nghĩ hổ đã lâu chưa phát uy nhưng vẫn là hổ. Tiết Diệu Tiến tuy luôn tỏ ra bình tĩnh và không quá nóng sốt với thế cục của thành phố Đông Bộ lúc hiện tại, thế nhưng dù là ai cũng không thay đổi được một sự thật Tiết Diệu Tiến là bí thư thị ủy Đông Bộ. Khi đám người Lý Hạc Dương và Chúc Vu Bình đứng lên, hội nghị thường ủy đã xem như tuyên cáo chấm dứt.
Có lẽ nói vẻ mặt không tốt nhất chính là Phạm Bằng Phi, Tiết Diệu Tiến cho ra quyết định một cách cứng ngắc và cường thế như vậy giống như cho hắn một tát thật mạnh, thật sự là không thèm nể mặt hắn.
Phạm Bằng Phi nổi giận và muốn tranh luận với Tiết Diệu Tiến, cũng vì vậy mà lấy lại thể diện của mình. Thế nhưng hắn nhìn các vị thường ủy bỏ đi, hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó cắn răng nuốt cơn tức xuống bụng.
Phạm Bằng Phi không thoải mái, còn có một người cũng không thoải mái như vậy, đó chính là Nhâm Xương Bình. Nhưng Nhâm Xương Bình không phải là người bình thường, tuy mất hứng nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.
- Chủ tịch Xương Bình, anh nhanh chóng hành động đi, anh là lãnh đạo khối chính quyền thành phố, còn có rất nhiều công tác chờ anh xử lý.
Khi Nhâm Xương Bình trầm mặc không nói lời nào thì Đổng Quốc Khánh trầm giọng nói.
Nhâm Xương Bình nhìn chằm chằm vào Đổng Quốc Khánh, sau đó hắn cất bước đi ra phòng họp.
Phòng họp vừa rồi ồn ào nhưng bây giờ đã bình tĩnh trở lại, Đổng Quốc Khánh là người cuối cùng rời khỏi phòng, hắn nhìn phòng họp trống rỗng mà trong lòng giống như liên tục bùng sóng.
Sau khi Lý Khang Lộ và Tiết Nhất Phàm gặp chuyện không may thì Tiết Diệu Tiến luôn an phận cho đến tận bây giờ, điều này làm cho Đổng Quốc Khánh sinh ra cảm giác thế cục của thành phố Đông Bộ như nằm trong lòng bàn tay của mình. Nhưng sự kiện hôm nay xảy ra lại làm hắn lao đầu vào tường, giống như hắn cầm nhầm thứ gì của ai đó, bây giờ vật quay về chủ cũ, ai về chỗ nấy. Điều này làm hắn sinh ra cảm giác sợ hãi bất an: Muốn khống chế đại cục ở thành phố Đông Bộ này cung không đơn giản như hắn tưởng, ít nhất thì Tiết Diệu Tiến vẫn có lực ảnh hưởng cực kỳ lớn.
Xem ra tất cả là gánh nặng đường xa...
Đổng Quốc Khánh trở nên trầm ngâm, hắn bước ra khỏi phòng họp, bước chân của hắn càng thêm kiên định, còn mang theo vài phần ý chí chiến đấu dũng cảm.
Tập đoàn Viên Quả đến đàm phán cực kỳ thuận lợi, sau ba ngà bí thư Tiết tự mình theo đoàn khảo sát, giám đốc Thịnh của tập đoàn Viên Quả đã tỏ ra cực kỳ coi trọng tài nguyên quả táo ở huyện Đằng Nhạc thành phố Đông Bộ, thế là cho ra quyết định ngay tại chỗ, ký kết hợp đồng với thành phố Đông Bộ.
Trong hợp đồng này, tập đoàn Viên Quả sẽ đầu tư một trăm triệu xây dựng một nhà máy nước giải khát ở huyện Đằng Nhạc, nhà máy sẽ chuyên gia công quả táo thành nước uống, sản xuất thực phẩm tinh khiết. Theo tính toán sơ bộ thì sản lượng gia công của nhà máy này trong thời gian một năm vượt xa sản lượng táo của cả thành phố.
Vương Tử Quân có tham gi nghi thức ký kết hợp đồng, Tiết Diệu Tiến dù không tự mình ký kết nhưng lại luôn có mặt ở hiện trường. Sau khi kết thúc nghi thức thì hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói một câu:
- Tử Quân, cảm ơn!