Bí Thư Trùng Sinh
Chương 863 : Duyên Phận Thật Sự Là Không Thể Nào Nói Rõ
Ngày đăng: 02:22 19/04/20
Vương Tử Quân sau khi trải qua nhiều biến cố thì có chút sợ số mệnh, cảm thấy cuộc sống tụ tán vô thường, chỉ sợ đều có căn nguyên nhân quả. Vương Tử Quân gặp mặt Liêu An Như giống như minh chứng cho điều này.
Lúc này liêu an như đã thay đổi một bộ trang phục mới, nàng thật sự quá đẹp, đẹp đến mức làm cho người ta chột dạ. Vương Tử Quân không dám nhìn nàng quá cẩn thận, giống như cô gái này càng lớn càng trắng trẻo, dáng người càng cao gầy, hai mắt làm cho người ta căn bản không dám đối mặt. Nàng mặc một chiếc áo lông trắng, váy dài màu xanh, bộ dạng cực kỳ đầy đặn. Vương Tử Quân dù cũng xem như là người có kinh nghiệm, hôm nay nhìn thấy Liêu An Như lại giống như một sinh viên đang yêu. Thế nhưng vì nhiều năm tu luyện nên hắn không biểu hiện ra bên ngoài, tuy trong lòng gió thổi mây tuôn nhưng vẻ ngoài vẫn chậm rãi, bình tĩnh, ung dung.
Người quen biết với Vương Tử Quân chính là ngôi sao nổi tiếng cả nước, lại là một mỹ nữ, thế cho nên hắn nên biểu hiện thật tốt, dù sao đây cũng là tâm lý của bất kỳ người đàn ông nào.
Liêu An Như cũng muốn trò chuyện vài câu với vương tử quân, dù những năm qua số đàn ông theo đuổi nàng rất nhiều, trong đó cũng không thiếu những người vĩ đại, nhưng trong lòng nàng căn bản không thể nào bỏ đi gánh nặng kia được. Người đàn ông này giống như một ngọn núi cao vắt ngang lòng nàng, dù nhìn thấy bất kỳ người đàn ông nào, nàng cũng chỉ có thể coi là người thường mà thôi. Ba chữ Vương Tử Quân thật sự khó thể nào xóa nhòa được trong tâm trí nàng.
Liêu An Như càng trưởng thành càng trở thành một người phụ nữ lý trí, nàng cũng đã nhiều lần cảnh tỉnh chính mình, không phải chỉ một lần cố gắng quên người đàn ông này. Nhưng bây giờ khi nàng ở đối diện với hắn, nàng chợt cảm thấy mình hít thở khó khăn, chỉ cảm thấy có một vật chất vô hình nào đó tràn ngập cõi lòng, làm cho chính mình mất hồn mất vía.
- Tổng giám đốc Tiêu, Liêu tiểu thư vẫn còn nhiều việc phải làm, hôm nay quay phim cũng không thuận lợi, nếu không bỏ ra thêm chút sức, chỉ sợ sẽ khó thể hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.
Giọng nói của đạo diễn Trần chợt vang lên.
Tiêu Quảng Niên có chút căm tức, đạo diễn Trần kia sao lại không có ánh mắt như vậy? Biết đâu trong mắt đạo diễn Trần thì Vương Tử Quân chỉ là một quan viên địa phương, hắn cũng không quan tâm, cùng lắm thì không cần quay phim ở thành phố La Nam. Nhưng Tiêu Quảng Niên thì lại khác, hắn sở dĩ có thể quay bộ phim này cũng là vì Vương Tử Quân hỗ trợ, lúc này hắn sao dám làm cho Vương Tử Quân mất hứng?
- Đạo diễn Trần, hôm nay bí thư Vương đến thị sát, mọi người nghỉ ngơi một ngày, tất cả phí tổn tôi gánh hết.
Tiêu Quảng Niên là một nhà đầu tư, hắn nói ra những lời này với nội dung cảnh tỉnh đạo diễn Trần, đừng cố gắng làm cho mình không thoải mái.
Nhưng đáng tiếc là đạo diễn Trần lại không nể mặt Tiêu Quảng Niên, hắn thấy hôm nay Liêu An Như cứ mãi mỉm cười nhìn Vương Tử Quân, trong lòng thật sự không thoải mái. Hắn rất nắm chắc tâm lý, phụ nữ có trạng thái như vậy, rõ ràng đã coi trọng người đối diện. Nếu người phụ nữ biểu hiện thiên tính của mình trước mặt đàn ông, lại tỏ ra mềm mại phóng túng, dịu dàng ngoan ngoãn, lại có vẻ tùy hứng, săn sóc quan tâm, rõ ràng lại càng rơi vào lưới tình. Lúc này Liêu An Như thật sự không khác gì một người phụ nữ đang có biểu hiện nguy hiểm trong mắt đạo diễn Trần.
Đạo diễn Trần nghĩ đến đây mà dùng ánh mắt không chút kiêng kỵ nhìn Liêu An Như, hai mắt chợt sinh ra cảm giác đau nhức. Hắn chợt cảm thấy Vương Tử Quân đến thị sát giống như là có âm mưu, thầm nghĩ đến sự việc sẽ phát sinh, thế là trong lòng càng không thoải mái. Một người phụ nữ xinh đẹp trong trắng tinh khiết như thế này sao có thể cho vào trong tay tên kia? Cho dù đối phương có là quan viên cấp bậc nào cũng là như vậy mà thôi.
Vì thế đạo diễn Trần cũng dùng giọng không chút khách khí nói với Tiêu Quảng Niên:
- Tổng giám đốc Tiêu, chúng ta mỗi ngày đều có kế hoạch rõ ràng, nếu như hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ sợ sẽ trễ nãi kỳ hạn công trình.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua đạo diễn Trần, hắn đã thầm hiểu ý nghĩ của đối phương, hắn cười cười nói:
- Đạo diễn Trần, tôi đến đây chỉ một lát mà thôi, không bằng các anh nghỉ ngơi một chút, vừa vặn tôi cũng có vài việc cần thương lượng với anh.
Tiêu Quảng Niên nãy giờ luôn đặt trái tim lên cuống họng, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì nhanh chóng lên tiếng phụ họa:
- Đúng đúng đúng, làm việc cần phải kết hợp với nghỉ ngơi, nên tranh thủ nghỉ ngơi một lát rồi nói sau.
Đoàn người lúc này đã được Huyền Chân đạo nhân đưa vào bên trong đạo quán, bên trong đã sớm chuẩn bị phòng, Huyền Chân đạo nhân pha trà rót nước rồi lui ra.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hắn cảm thấy người có hơi nóng lên, lúc này cảm giác mệt mỏi vì đi đường núi đã biến mất không còn.
- Thầy Vương, nhân tài như ngài không làm điện ảnh thì thật sự là quá phí phạm, nếu như ngài làm đạo diễn bộ phim này, tôi tình nguyện làm phụ tá để học tập kinh nghiệm.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chăm chú của đạo diễn Trần, hắn thầm cảm thấy chột dạ. Mình sở dĩ hiểu về nó cũng là vì trước kia yêu thích và tìm hiểu thông tin, nếu như mình tham gia, có ra thể thống gì sao?
Không phải mình nói quá nhiều mà đả kích lòng tự tin của đạo diễn Trần đấy chứ? Nếu thật sự là như vậy thi hắn rõ ràng mang tội lớn. Vương Tử Quân sợ đạo diễn Trần sẽ mất đi lòng tự tin với bộ phim, thế nên nhanh chóng chặn lời:
- Ha ha, tôi chỉ là người ngoài tỉnh táo người trong cuộc u mê mà thôi, nếu như để tôi làm phim, tuyệt đối không bằng anh.
- Thầy Vương, ngài quá khiêm nhường rồi. Nói thật, tôi không những muốn học tập cách ngài làm phim, còn muốn học cách đối nhân xử thế. Con người của tôi trước nay phụ tài kiêu ngạo, thường nâng mình hơn người, bây giờ xem ra phải sữa đổi. Khi đó tôi còn không phục, cảm thấy mình có bản lĩnh thì có thể kiêu ngạo, người ta chủ yếu là đố kỵ tôi.
Đạo diễn Trần nói đến đây thì vừa bắt tay Vương Tử Quân vừa dùng giọng đầy cảm tình nói:
- Bây giờ được gặp bí thư Vương, tôi mới biết mình nông cạn, cũng biết rõ nếu muốn làm tốt công tác quay phim, tuyệt đối cần lòng dạ rộng lớn.
Đạo diễn Trần nói làm cho người ta cảm thấy buồn nôn, nhưng người quen biết lại thấy đó là những lời thật lòng của hắn. Hắn sùng bái Vương Tử Quân vì kinh nghiệm và tri thức làm phim, làm hắn không thể không bội phục.
Nhưng đám người Nhan Sĩ Tắc và Kim Điền Lạc lại không nghĩ như vậy, bọn họ nhìn ánh mắt của đạo diễn Trần, cảm thấy người này nên làm quan thì hay hơn. Thư ký trưởng Kim thật sự muốn kéo hắn vào công tác ở thị ủy La Nam, vì một nhân tài như vậy là khó thể kiếm được.
Vương Tử Quân thật sự đỏ mặt, hắn nhìn gương mặt đạo diễn Trần, chợt thấy xấu hổ. Nhưng hắn không thể không nói:
- Đạo diễn Trần, ngài không nên quá kích động, tôi sở dĩ có chút nhận thức như vậy là nhờ đứng trên vai của ngài.
Vương Tử Quân không làm gì được, chỉ có thể mỉm cười nghe từng đợt ca ngợi của đạo diễn Trần.
Tôi cũng không tốt như vậy.
Trong phòng này thì Liêu An Như là người tiếp xúc với Vương Tử Quân sớm nhất, nàng nhìn nụ cười nhạt của Vương Tử Quân, trong lòng bắt đầu suy tư về tình cảnh mình gặp mặt hắn. Nàng nghĩ đến những chuyện đã phát sinh, trong lòng không khỏi sinh ra nghi vấn: Người này có gì không biết nữa?
Vương Tử Quân thấy đạo diễn Trần cứ mãi mở miệng nịnh nọt, hắn vội vàng cản lại:
- Anh Trần, dù là làm phim nhựa hay truyền hình, hiệu quả thị giác cũng rất quan trọng, tôi cảm thấy anh nên quay một vài cảnh tiên sơn mờ ảo, làm cho người xem sinh ra cảm giác mình giống như thật sự ở trong cảnh tiên sơn hùng vĩ đẹp đẽ.
- Thầy Vương nói rất đúng, phong cảnh núi Cô Yên Sơn rất đẹp, ghi hình sẽ là tuyệt đẹp. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu quay cảnh, đặc biệt là sương mù ở nơi đây vào buổi sáng, tuyệt đối không thua tiên cảnh.
Đạo diễn Trần bây giờ thật sự rất nghe lời khuyên của Vương Tử Quân, bây giờ nhanh chóng mở miệng đón lời.
- Vậy thì quá tốt, đúng rồi, vài ngày nữa thành phố Đông Bộ sẽ mở hội nghị xúc tiến thương mại, tôi muốn giới thiệu phong cảnh Cô Yên Sơn, anh Trần nhất định phải nhanh chóng làm cho một cảnh phim tốt đấy nhé?