Biết Vị Ký

Chương 100 : Đạp tuyết thưởng mai

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Đường Viễn Ninh tuy hay đùa giỡn nhưng cũng giống biểu huynh mình, cũng là người rộng lượng nên không so đo với Lâm Tiểu Trúc, ngẩng đầu nhìn

trời, vui vẻ nói” ta nghĩ tuyết này phải rơi một, hai ngày nữa mới

ngừng. Ở nơi này không như phương bắc, sau trận tuyết này không biết có

được trận thứ hai hay không ? nếu không, đợi tuyết tan liền không còn ý

nghĩa nữa, chi bằng lát nữa chúng ta lên núi đi. Buổi sang đã sai người

đi nhìn qua rồi, hoa mai đã nở rộ, lúc này thời tiết cũng tốt, nhất định là muốn chúng ta hôm nay lên núi thưởng tuyết ngắm mai rồi”



Lâm Tiểu Trúc nhìn trời, thấy mặt trời đã lên cao, mây trời cũng đã tản

ra, gật gật đầu” xem ra chắc tuyết sẽ không rơi nữa” nói xong nàng liền

có chút ngượng ngùng.



Buổi sáng chỉ ăn chút điểm tâm đã tham

gia kiểm tra suốt nửa canh giờ, lúc này đã là giữa trưa, còn cách giờ

cơm chiều hai canh giờ, hơn nữa trời mùa đông lạnh, nhiệt lượng mau tiêu tán, thân thể nàng lại đang lúc phát triển cho nên bụng lúc này đã đánh trống la làng. Nếu như đạp tuyết thưởng mai chi bằng cho nàng ăn cái gì đó còn tốt hơn. Nhưng những lời này đâu dám nói ra. Tuy nàng là người

sành ăn cũng là đầu bếp dự bị nhưng quy củ đã rất rõ, cũng là nàng nấu

cho mọi người ăn, họ ăn xong rồi, nàng mới có thể ăn nha. Hiện giờ sao

có thể nói thẳng ra.



Không thể không nói, tuy Viên Thiên Dã là

tiểu hồ ly phúc hắc, cả ngày luôn tìm cách tính kế người khác nhưng cũng là một chủ tử tốt. Hắn giống như đoán được suy nghĩ của Lâm Tiểu Trúc,

nên khi nàng đến nơi đã thấy hắn ngoài bên một tiểu hỏa lô, đang nấu

nước pha trà mà Viên Thập cũng mang ra mấy đĩa điểm tâm để trên bàn.



Lâm Tiểu Trúc âm thầm hoan hô trong lòng nhưng lại cúi mặt xuống. Nàng

lại quên mất thân phận của mình. Trên bàn đúng là có đĩa tâm, Viên Thiên Dã đúng là đang pha trà nhưng mấy thứ này, nàng không thể ăn, hơn nữa,

đó cũng không phải là phần thưởng mà nàng chờ đợi.



Haiz. Mệnh

khổ không thể trác ai. Ai bảo nàng từ thế kỷ hai mươi mốt lại xuyên tới

thời cổ đại lạc hậu, không có chủ quyền, nhân quyền chứ. Cho nên làm gì

cũng không được. Quá mức bi ai nha.



Thấy bọn họ tiến vào, Viên

Thiên Dã chăm chú thay nước, không ngẩng đầu lên nói” thời tiết này rất

tốt để lên núi thưởng mai. Chúng ta ăn chút điểm tâm, lát nữa cùng lên
vậy thì đời này không mong gì hơn.



Cách đó không xa là rừng

mai, không biết do con người trồng hay là hoang dại nhưng hơn mười cây

mai nở hoa đỏ thắm, kiêu ngạo vươn lên trong trời gió tuyết, nổi bật

trong sắc trắng của tuyết tạo nên cảnh quan rất đẹp mắt. Bên cạnh còn có vài gốc bạch mai, nếu không đến gần, không phân biệt được đâu là tuyết

đâu là hoa.



“Nhanh, lấy tuyết đọng trên đóa hoa đem tới đây”

Đường Viễn Ninh nhìn cảnh này, hưng trí nổi lên, xắn tay áo, bắt đầu lấy tuyết.



Viên Thập và Đường An lấy công cụ ra, mọi người cùng động thủ, nhẹ nhàng gạt lớp tuyết trên hoa mai cho vào bát.



Lâm Tiểu Trúc lấy một chút tuyết cho vào miện thưởng thức. Kiếp trước,

gia gia nàng là người sành trà, vì vậy nàng cũng có chút nghiên cứu về

mặt này. Pha trà, nước rất quan trọng, có nhiều loại nước khác nhau :

nước giếng, nước sông, nước suối, nước mưa, nước hồ. . . . mỗi loại đem

pha trà lại có hương vị khác nhau. Nhưng ở hiện đại bị ô nhiễm nghiêm

trọng, nên nàng chưa từng có cơ hội được hưởng qua tư vị tuyết đọng trên hoa mai, bân giờ may mắn có cơ hội đến cổ đại không khí tinh thuần này, đương nhiên là muốn thử một lần cho biết.



“Hương vị như thế nào?” Viên Thiên Dã không biết đã ở bên cạnh nàng từ khi nào.



“Thanh phù, tịnh liệt, có hương hoa mai, quả nhiên là nước tốt để pha

trà” Lâm Tiểu Trúc nhắm mắt lại, tinh tế cảm thụ hương vị trên miệng,

đáp trôi chảy.



“Nước pha trà tốt ? ngươi biết pha trà” Đường Viễn Ninh từ xa đi tới hỏi.



“Nghe mấy người cùng phòng ta nói, các nàng có học pha trà” Lâm Tiểu Trúc nhanh chóng giải thích.



Đường Viễn Ninh nhìn đóa hoa mai, hứng thú nói” Lâm Tiểu Trúc, công tử

nhà ngươi luôn khen ngươi thông minh, chi bằng ta dạy ngươi làm thơ nha. Nếu ta nói qua một lần, ngươi có thể làm được thơ thì ta sẽ thưởng cho

ngươi, thế nào ?”