Boss Là Nữ Phụ
Chương 1462 : Ác bá của tinh tế (30)
Ngày đăng: 18:40 01/05/20
Cesar gõ gõ tay lên mặt bàn, các vị làm ơn nghiêm túc tí có được không hả?
Đây không phải lúc nói đùa đâu!
Cũng không phải ở thế giới giả tưởng, đi nhầm một bước là không thể sống lại được đâu.
Thời Sênh nghiêm mặt: “HIện giờ đầu não đổi ý cũng không cần giết tôi, các người còn giao dịch gì với nó nữa?”
“…” Vậy mới nói là không bao giờ muốn nói chuyện với cô gái này, “Khảo hạch cuối cùng thì cần phải được đầu não đồng ý. Cô và Phượng Từ… hẳn là đầu não cảm thấy nguy cơ nên nó muốn giết cô.”
Ở thế giới giả thuyết, Thời Sênh đột nhiên nắm giữ Hệ thống, lúc đó đầu não đã nhân cơ hội bỏ con virus Mộ Bạch này vào.
Sau đó Thời Sênh một đường trâu bò, cơ hội nhúng tay của nó quá ít, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Bạch nhảy nhót ở bên trong.
Thời Sênh nhíu mày: “Vậy thì phải nói là, những vấn đề mà tôi gặp phải đều là do các vị mang tới, giờ các vị còn tìm tôi để làm gì nữa?”
Từ lúc bắt đầu đã tính kế đẩy cô vào trong thế giới giả thuyết, còn định sắp xếp một gã đàn ông tiến vào?
… Tuy rằng cuối cùng cô rất vừa lòng với người tiến vào này…
Nhưng ngẫm lại thì vẫn là bọn họ tính kế cô, Thời Sênh thấy rất khó chịu.
Giờ đầu não còn đổi ý, chữ tín của đầu não đâu rồi? Bị chó gặm rồi à?
Mẹ ông cậu nhà nó chứ!
Đầu năm nay, đến máy móc cũng không thể tin được.
“Tôi tới quy phục.” Mộ Bạch lập tức giơ tay lên, “Tôi không muốn bị đầu não biến thành công cụ không có tình cảm.”
Thời Sênh trợn trắng mắt, “Anh có thể giữ lập trường chút được không hả?”
Mẹ kiếp, lúc trước trong trò chơi thì ra mặt đối đầu với cô, giờ lại dám chạy tới trước mặt cô xin quy phục.
Mộ Bạch rất kiên định, “Lập trường của tôi chính là sống sót.”
Thời Sênh: “…” Rất tuyệt, không có bệnh.
Mọi người chẳng phải đều vì mục đích còn sống sao? Có người chỉ cần được sống tốt hơn liền không từ bỏ bất kỳ thủ đoạn nào mà bò lên trên, mà có người lại luôn bằng lòng với hiện thực.
Trong lòng Phượng Từ càng nghĩ càng thấy khó chịu, vốn đang phối hợp rất tốt, hắn lại đột nhiên rời ra, bọc chăn cuộn mình lại.
Thời Sênh: “…”
Làm gì thế?
“Phượng Từ?”
Phượng Từ không thể để ý tới cô.
Thời Sênh kéo hắn lại, ấn xuống giường, “Anh lại nổi điên cái gì thế hả?”
Phượng Từ quay đầu đi không thèm để ý tới cô, cắn chặt môi, khóe miệng có cả vết máu chảy ra. Thời Sênh vội vàng duỗi tay nhéo cằm hắn, bắt hắn nhả môi ra.
“Anh làm sao thế?”
Thần tình của Phượng Từ lạnh lùng, đáy mắt tràn đầy dông tố, đen tối như vực sâu, hắn túm chặt chăn quấn người lại, cố gắng không nhìn người bên trên.
Hắn sợ mình không khống chế được.
Nhưng hắn lại không muốn đẩy cô ra.
Thời Sênh kéo chăn ra, chui người vào, dán lên ngực hắn, “Thực xin lỗi, vừa rồi em không giữ được cảm xúc, có phải làm anh khó chịu rồi không?”
Phượng Từ muốn duỗi tay ôm lấy cô nhưng cuối cùng lại nhịn lại: “Em nghĩ tới người khác.”
“Ừ, em nghĩ tới Hạ Sơ.” Thời Sênh lắng nghe tiếng tim hắn đập, “Trước khi em gặp được cô ấy thì cô ấy đã chết.”
Đúng thế, đã chết.
Thời Sênh hôn lên ngực Phượng Từ, dừng ở dưới cằm hắn một chút, cô ngửi được mùi máu tươi nên dừng lại, “Không có lần sau nữa, đừng giận, em sai rồi.”
Thân thể cứng đờ của Phượng Từ dần mềm lại, thong thả giơ tay ôm cô vào lòng, “Em có cuộc sống của em, anh biết anh không có lập trường yêu cầu này nọ với em. Anh chỉ hối hận vì lúc em cần anh nhất, anh lại không thể gặp được em.”
Thời Sênh khẽ cắn lên yết hầu hắn, “Nếu em gặp anh vào lúc em cần anh nhất thì chúng ta sẽ không có quan hệ như ngày hôm nay, anh phải hiểu được, sai thời điểm, gặp đúng người thì kết quả cũng sẽ khác.”
“Hiện tại chúng ta gặp nhau là đúng thời điểm.”