Boss Là Nữ Phụ

Chương 664 : Phó bản có độc (25)

Ngày đăng: 22:21 28/04/20


Từ sau khi Nguyệt Mãn Tây Lâu vượt ải Thần Quyết Cung, cái tên này liền hot rồi.



Nhưng vị chính chủ này, từ sau khi vượt ải cũng không xuất hiện nữa, rất nhiều người đều nói hắn là bị danh hiệu Đệ Nhất Thiểu Năng doạ bỏ chạy rồi.



Nhưng chỉ có Lâm Hàn Vũ biết chân tướng.



Anh trai hắn gần đây giống như điên vậy.



[Mật] Một Sợi Nắng: Hoa Mông Mông, cô đã nói gì với anh trai tôi?



Anh trai hắn xảy ra thay đổi chính là từ sau khi gặp cô ấy, cho nên Lâm Hàn Vũ cảm thấy việc này không thoát khỏi quan hệ với Thời Sênh.



[Mật] Hoa Mông Mông: Bảo hắn giết chết Lương Bỉnh.



[Mật] Một Sợi Nắng:!!!



Điên rồi sao? Lại muốn giết người! Hơn nữa với bộ dạng của anh trai hắn thì giống như thật sự định giết chết Lương Bỉnh, đoản thọ rồi!



[Mật] Một Sợi Nắng: Tôi biết cô có thù với Lương Bỉnh, nhưng cô phải đi từng bước một. Thế lực của Lương Bỉnh lớn hơn cô tưởng nhiều.



[Mật] Hoa Mông Mông: Thế lực của hắn liên quan gì tới tôi? Tôi chỉ muốn giết chết hắn mà thôi. Đúng rồi, gần đây anh có gặp Nhạc Cẩn không?



Cô ấy đã rất lâu không gặp nữ chính. Vị nữ chính ngốc nghếch này lâu rồi không thấy nổi lên, bị dìm chết rồi?



Lâm Hàn Vũ suýt chút bị những lời nói đó của Thời Sênh làm cho tức chết.



Cô muốn giết chết hắn lại nói không có quan hệ với thế lực của hắn?



Muốn giết chết hắn, không chào hỏi thế lực của hắn sao? Người ta nhiều người như thế, một mình cô làm sao giết?



[Mật] Một Sợi Nắng: Sao cô lại quan tâm Nhạc Cẩn như vậy?



Cái tên Nhạc Cẩn này…



Còn gần gũi với Nhất Thế An Cẩn như vậy.



Trước đây hắn sao không đi xem xem cô ấy trông thế nào.



Đều tại Hoa Mông Mông khiến hắn quên hết việc này rồi.



Nhưng có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi…



[Mật] Hoa Mông Mông: Xem xem cô ta còn sống không.




“Không nhận.”



“Vì sao?” Ngón Tay Khô Gầy đột nhiên ngẩn ra, hai tay nâng mặt, nặn ra một biểu cảm đáng yêu, “Cô trông ta đáng yêu như vậy, vì sao không nhận? Ta có cơ bản, hơn nữa học rất nhanh.”



Thời Sênh nhìn cậu ta một cách cổ quái, tiến lại gần cậu ta một chút, u ám nói: “Ngươi không sợ ngồi tù sao?”



Những việc hiện giờ cô ấy làm, thật sự nếu bị bắt, chắc chắn là giam cầm chung thân.



Ngón Tay Khô Gầy: “…”



“Khụ… cô tìm Đoạn Hồn Cốc đó làm gì? Nơi đó chỉ là một nơi hoang vu, bản đồ rất lớn, nhưng có vài chỗ không vào được.” Ngón Tay Khô Gầy nhanh chóng chuyển chủ đề.



“Đưa ta đi xem xem.”



Ngón Tay Khô Gầy gật đầu, bắt đầu dẫn đường cho Thời Sênh ở phía trước, dọc đường hỏi Thời Sênh các câu hỏi cậu ta hiếu kỳ.



Ví dụ vì sao cô phải đối đầu với công ty trò chơi.



Cuộc sống hiện thực của cô là nam hay nữ.



Cô không sợ bị bắt sao vân vân…



Thời Sênh ghét nói nhiều, ghét nhất người nói nhiều là con trai.



Cho nên, sau khi Ngón Tay Khô Gầy đưa cô ấy tới nơi, Thời Sênh nhét một đống trang bị cho cậu ta, sau đó đuổi đi.



Thời Sênh kéo bản đồ lớn ra, bản đồ này không nhìn thấy được mấy chữ Đoạn Hồn Cốc.



Ngón Tay Khô Gầy nói phải từ đây nhảy xuống, mới có thể nhìn thấy Đoạn Hồn Cốc trên bản đồ.



Thời Sênh sờ cằm, đứng trên vách núi một lát, không nhảy xuống, mà dịch chuyển về Thần Quyết Cung.



[Ký chủ?] Sao không đi?



“Người của toàn server đều không biết, sao hắn lại biết?” Thời Sênh lê bước trong đại điện, số nhảy trên màn hình ảo ở giữa vẫn vô cùng nhanh.



[Hắn không phải nói trùng hợp sao?]



“Là một người chơi bình thường, có được trang bị ta cho lại chỉ nhìn một cái rồi nhận.” Trong trang bị cô ấy cho, có một chiếc cực phẩm, giá trị hàng vạn.



Cứ coi như hắn không biết, thứ khác cũng nên biết.