Boss Là Nữ Phụ
Chương 797 : Quốc sư minh giám (10)
Ngày đăng: 22:25 28/04/20
[…]Ký chủ, cô hơi quá đáng rồi!
Hệ thống cảm thấy không nhịn nổi nữa.
“Chơi trò chơi mà, vui là được rồi, thế giới giả tưởng, mi còn muốn nói với ta cái gì mà quá đáng hay không chứ?”
[…] Vì sao vừa đến loại thế giới như thế này, Ký chủ luôn không bao giờ không chế những chuyện mình muốn làm thế?
“Hơn nữa, rõ ràng là bọn hắn vu hãm ta trước, ta có thù mà không báo mới là não tàn.”
Cô cũng chỉ phá hư trận pháp của họ thôi, đâu có ra tay đâu.
Động thủ là đám huyền thú kia kìa.
Cái tội này cô không cõng nổi!
[…] Loại ký chủ dầu muối không ăn này thật khó nói chuyện. Đây không phải trò chơi, mong cô đừng đối đãi với những người này như NPC.
Ở trong mắt Thời Sênh, những người này vốn chỉ là NPC, Hệ thống có gào rách họng cũng vô dụng thôi.
Hệ thống tức giận đến mức không thèm nói chuyện nữa.
Nó muốn tìm chủ nhân của nó.
…
Trong đám đệ tử Phượng gia có mấy người không chấp nhận được cách làm của Thời Sênh nên rời khỏi đội ngũ, tự mình quay về Phượng gia.
Thời Sênh vẫn rất bình tĩnh, chẳng bày tỏ sự tức giận hay cảm xúc gì khác với hành động này.
Bọn họ lựa chọn thế nào là tùy họ, cô chẳng quan tâm.
Cô cứu họ một mạng, tiện tay mới làm, cũng không cần bọn họ cảm kích gì, cô thấy vui là được rồi.
“Tách tách tách…”
Chỉ còn lại có bảy đệ tử Phượng gia ở lại, yên lặng nhìn Thời Sênh tiếp tục cắn hạt dưa, không biết trong người cô đem bao nhiêu hạt dưa theo nữa?
Không đúng, cái này không phải trọng điểm.
Nhưng trong xe ngựa vô cùng im ắng, chỉ có gió núi phất phơ làn lụa mỏng, lụa quấn vào chuông gió treo trên cửa sổ, tiếng chuông vang vọng khắp núi rừng.
Đại khái, sau một hồi, tiếng chuông gió đột nhiên tắt mất, lụa mỏng phất phơ một chút rồi cũng trở về trạng thái tĩnh lặng.
Người của đội Thần Vệ càng khẩn trương nhìn xe ngựa với ánh mắt thận trọng.
Đến khi tiếng chuông vang lên lần nữa, đội Thần Vệ lập tức xúm lại, không biểu lộ chút khẩn trương nào, chỉ cung kính đứng xung quanh.
Màn che được một bàn tay vén lên, một vạt áo màu tím nhạt lộ ra, sau đó dần dần tới thắt lưng, rồi một vòm ngực…
Hắn khoanh tay đứng trên xe ngựa, màn che đột nhiên tung bay, tiếng chuông lanh lảnh, thân ảnh hắn trở nên mông lung.
Lụa mỏng lại thong thả hạ xuống.
Hắn nhảy ra khỏi xe ngựa. Khi hắn chạm chân xuống đất, lụa mỏng sau lưng cũng trở về trạng thái tĩnh lặng, không còn thanh âm nào phát ra nữa.
“Quốc sư.” Người của đội Thần Vệ quỳ xuống.
Người đàn ông quay lưng về phía Thời Sênh nên cô không nhìn rõ mặt mũi hắn thế nào, nhưng từ khí chất quấn thân mà nhìn thì có thể khẳng định hắn sẽ không xấu.
“Nhìn đủ chưa?” Một thanh âm trong suốt vang lên bên tai Thời Sênh, thân mình cô cứng đờ, quay phắt đầu lại.
Một gương mặt làm người ta phải ấn tượng xuất hiện trong tầm mắt cô.
Thứ làm Thời Sênh chú ý không phải dung mạo của hắn mà là cảm giác mà hắn mang lại cho cô. Đó là loại cảm giác dù cho hắn có đứng giữa vô số hoa hồng, liễu xanh, nhưng chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn ngay tới hắn, cực kỳ nổi bật, cực kỳ chói mắt.
Đó không phải là đẹp mà là một loại khí chất có tính xâm lược cực kỳ.
Người đàn ông này…
Vừa rồi còn đứng dưới kia, chỉ trong một cái chớp mắt đã đứng ngay sau lưng cô.
Không khí bốn xung quanh như ngưng trệ, đệ tử Phượng gia đứng ở phía xa hoàn toàn không nhúc nhích như thể đã bị định thân vậy.
Khống chế thời gian…
“Không phải thời gian, là không gian.” Giọng nói trong suốt ấy lại vang lên, hoàn toàn không biểu lộ chút cảm xúc nào.