Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 2: Con Trai Thần Neptune

Chương 36 : Frank

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


CHỈ CẦN NHÌN RA NGOÀI CỬA SỔ MỘT CÁI, Frank đã biết l đang gặp rắc rối.



Ở rìa bãi cỏ, các tên Laistrygonian đang chất đạn thần công bằng đồng thành đống. Da chúng đỏ rực. Mái tóc bờm xờm, các hình xăm và móng vuốt của chúng trông chẳng đáng yêu chút nào trong ánh sáng ban mai.



Một số kẻ mang theo gậy và giáo. Vài tên yêu tinh có vẻ hoang mang cầm theo cả ván lướt sóng, như thể chúng xuất hiện nhầm tiệc vậy. Tất cả bọn chúng đều đang say sưa hội hè – đập tay hân hoan với nhau, thắt những cái yếm tạp dề bằng nhựa quanh cổ, chuẩn bị dao và nĩa. Một con yêu tinh đã đốt lửa một lò nướng di động và đang nhảy múa trong chiếc tạp dề có dòng chữ HÔN ĐẦU BẾP.



Khung cảnh sẽ khá là vui nhộn, nếu như Frank không biết mình chính là món chính.



"Ta đã đưa các bạn cháu lên gác mái," bà ngoại nói. "Cháu có thể lên gặp họ khi chúng ta nói chuyện xong."



"Gác mái?" Frank quay người lại.



Bà từng bảo cháu không bao giờ được phép lên đó."



"Đó là vì chúng ta cất giữ vũ khí trên gác mái, thằng bé ngốc nghếch này. Bộ cháu cho đây là lần đầu tiên quái vật tấn công gia tộc chúng ta sao?"



"Vũ khí," Frank lẩm bẩm. "Đúng thế. Cháu chưa bao giờ được sờ đến bất kỳ loại vũ khí nào."



Hai cánh mũi bà phập phồng. "Đó là lời mỉa mai sao, Fai Trương?"



"Vâng thưa ngoại."



"Tốt. Thế thì không chừng cháu còn có hy vọng. Giờ thì, ngồi xuống nào. Cháu phải ăn gì đã."



Bà vẫy tay về phía tủ đầu giường, nơi ai đó đã đặt sẵn một ly nước cam, một đĩa trứng chần nước sôi và thịt lợn muối kèm bánh mì nướng – món ăn sáng yêu thích của Frank.




Bà ngoại nổi cáu. "Cuối cùng thì cũng có chút ánh sáng mờ nhạt xuất hiện trong cái đầu đó rồi đấy. Đúng thế, Fai Trương. Mẹ cháu không chỉ đơn giản là thúc đẩy lòng tự trọng của cháu. Con bé đang cho cháu biết sự thật theo đúng nghĩa đen."



"Nhưng..." Một vụ nổ khác làm rung lắc cả ngôi nhà. Trần nhà thạch cao rơi xuống lả tả như tuyết. Frank hoang mang đến nỗi cậu hầu như không chú ý đến. "Bất cứ ai ạ?"



"Trong phạm vi hợp lý," bà ngoại nói. "Mọi sinh vật. Nó sẽ giúp ích nếu cháu biết rõ về các loài vật. Nó cũng có ích nếu cháu đang trong tình trạng một mất một còn, ví dụ như lúc chiến trận. Sao cháu lại trông ngạc nhiên như thế hả Fai? Cháu luôn nói càm ràm là không thoải mái với cơ thể của chính cháu. Chúng ta đều có cảm giác đó – tất cả chúng ta với dòng máu xứ Pylos chảy trong người. Món quà này chỉ được trao cho duy nhất một gia tộc người thường. Chúng ta là độc nhất vô nhị trong số các á thần. Thần Poseidon ắt hẳn đã đặc biệt hào phóng khi ông ban phúc cho tổ tiên chúng ta – hoặc vô cùng thù hận. Món quà luôn được chứng minh bằng một lời nguyền. Nó đã không cứu được mẹ cháu..."



Bên ngoài, một tiếng hò reo phát ra từ chỗ những tên yêu tinh. Ai đó hét lên, "Trương! Trương!"



"Cháu phải đi thôi, thằng bé ngốc à," bà ngoại nói. "Chúng ta hết giờ



"Nhưng... cháu không biết cách vận dụng sức mạnh của mình. Cháu chưa bao giờ... cháu không thể..."



"Cháu có thể," bà ngoại nói. "Nếu không cháu sẽ không sống sót để nhận ra vận mệnh của cháu. Ta không thích Lời Tiên Tri Về Nhóm Bảy mà thần Mars đã kể với ta. Số bảy là con số không may ở Trung Quốc – một con số của ma quỷ. Nhưng trong chuyện này chúng ta không thể làm gì cả. Giờ thì đi đi! Tối mai là Lễ hội Fortuna rồi đấy. Cháu chẳng còn thời giờ mà lãng phí nữa. Đừng lo cho ta. Ta sẽ ra đi vào đúng thời khắc của ta, theo chính cách của ta. Ta không có ý định để lũ yêu tinh quái đản đó xơi thịt mình đâu. Đi đi!"



Frank quay người lại đi về phía cửa. Cậu cảm thấy trái tim mình như thể đang bị một cái máy ép ép nát, nhưng cậu vẫn cúi đầu chào bà một cách trang trọng. "Cám ơn bà, bà ngoại," cậu nói. "Cháu sẽ làm cho bà tự hào."



Bà thì thào gì đó nghe như gió thoảng. Frank gần như nghĩ rằng bà vừa nói, Cháu đã làm được rồi.



Cậu nhìn bà chăm chăm đến ngẩn cả người, nhưng nét mặt bà ngay lập tức trở nên cáu kỉnh. "Đừng có mà há hốc miệng ra thế, nhóc! Đi tắm và thay đồ đi! Chải cả tóc nữa! Cháu muốn để cho ta thấy hình ảnh cuối cùng của cháu với cái đầu rối bù như thế sao?"



Cậu vuốt vuốt mái tóc của mình xuống và cúi chào bà lần nữa.



Hình ảnh cuối cùng về bà mà cậu nhìn thấy là bà đang trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đang suy nghĩ về những lời mắng chửi tệ hại nhất mà bà sẽ dành cho bọn yêu tinh ấy khi chúng xông vào nhà.