Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 403 : Định ngày thành hôn
Ngày đăng: 11:39 30/04/20
Hai tay Vân Khanh đặt trên đầu gối, trong hai mắt lộ ra vẻ nghiêm túc nhìn Ngự Phượng Đàn, từng chút nghiêm túc trong mắt khiến trong lòng Ngự Phượng Đàn vừa vui vừa sợ. Vui là vì Vân Khanh gặp Hàn Nhã Chi một lần trong yến tiệc đã nhớ đến như vậy, chắc trong lòng cũng để ý đến hắn. Sợ là lát nữa nghe xong chuyện hắn nói, có phải Vân Khanh sẽ không thèm để ý đến hắn không?
Đối mặt với đôi mắt phượng hiện lên ánh sáng thông tuệ này, chân mày Ngự Phượng Đàn hơi nhíu lại, trong mắt chứa đựng sự nghiêm túc, nụ cười bên khóe miệng dần thu lại, gương mặt trong trẻo mượt mà như hoa lê lộ ra vẻ nghiêm túc, giọng nói cũng nghiêm nghị hơn thường ngày. Hắn đưa mắt nhìn chén rượu trên bàn, mở miệng nói: “Hàn Nhã Chi là con gái của một mãnh tướng dưới tay Cẩn Vương cha ta, hai mươi năm trước trong trận loạn tứ vương, theo cha ta trở về từ biên quan, sau khi bị thương trong chiến loạn, đã giao phó con gái duy nhất cho cha ta.” Ngự Phượng Đàn nhìn thoáng qua sắc mặt Vân Khanh, thấy vẻ mặt nàng vẫn bình thản, tiếp tục nói:
“Vì vậy từ nhỏ nàng ấy đã ở bên cạnh mẫu phi, lần này đến kinh thành, mẫu phi đưa theo nàng ấy bên người.”
Sau khi nghe xong, trên mặt Vân Khanh mới lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa, bưng trà xanh trên bàn lên uống một ngụm khiến lòng Ngự Phượng Đàn không chắc chắn. Hắn giương mát nhìn Vân Khanh, thoạt nhìn không chút tội nghiệp nào: “Vân Khanh, có phải nàng ấy đã nói gì với nàng hay không? Nàng đừng tin.”
Không tránh được chuyện Hàn Nhã Chi đã nói gì đó trước mặt Vân Khanh, Ngự Phượng Đàn phải phủi mình sạch sẽ, chuyện này không liên quan đến hắn mà.
Vân Khanh nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn hắn, sóng mắt trong suốt sáng sủa như hồ nước, bên trong ẩn chứa một nụ cười nhạt, nét mặt lại không có chút ý cười nào, cất giọng dịu dàng: “Nói như vậy, hai người là thanh mai trúc mã?”
“Không có!” Trong tròng mắt hẹp của Ngự Phượng Đàn hiện lên ý cười, nhưng giọng nói ra tuy lười biếng lại không có lấy một tia tùy ý:
“Cơ hội ta gặp mặt nàng ấy không nhiều lắm, hơn nữa chín tuổi ta đã đến kinh thành, càng chưa từng gặp nàng ấy. Lẽ nào nàng ấy nói với nàng là thanh mai trúc mã với ta?”
Đương nhiên chưa nói. Chỉ cần không phải kẻ ngu thì sẽ không trực tiếp đến trước mặt Vân Khanh nói là thanh mai trúc mã với Ngự Phượng Đàn. Nhưng hiệu quả của câu “Đàn ca ca” lảnh lót kia thật sự còn tốt hơn cả trực tiếp nói ra, ai nghe cũng có thể đoán được. Giống như những gì Ngự Phượng Đàn nói, trước kia chín tuổi hắn đã đến kinh thành, những người khác lại chưa từng nhìn thấy Hàn Nhã Chi, chắc chắn là lúc ở Túc Bắc, hai người đã quen biết trước.
Trước chín tuổi, không phải là hai đứa trẻ vô tư hay sao.
Có điều nhìn bộ dạng này của Ngự Phượng Đàn, mười phần là không để Hàn Nhã Chi trong lòng, có điều Vân Khanh lại nghe được trong lời hắn một ý khác, ngón tay trắng thuần cầm nắp chén gạt vụn trà nổi trên nước trà xanh qua một bên, đôi mắt hiện lên nghi ngờ nhìn Ngự Phượng Đàn: “Nam nữ bảy tuổi không cùng chiếu (*), các người quen biết nhau từ nhỏ, nàng ấy lại được gửi nuôi dưới gối Cẩn Vương phi, cơ hội gặp mặt của các người sao lại không nhiều được?”
Trên khuôn mặt điển trai của Ngự Phượng Đàn lộ ra vẻ ấm ức, theo đó nhanh chóng che giấu đi, nhưng lại nổi lên ý cười có chút tùy ý, tròng mắt hẹp gợn nước lăn tăn như lan chi ngọc thụ: “Hồi nhỏ thời gian ta đi theo cha nhiều hơn một chút.”
Theo Cẩn Vương? Phải biết rằng Ngự Phượng Đàn không chỉ là con trai trưởng của Cẩn Vương, cũng là trưởng tử của Cẩn Vương. Đứa bé đầu tiên Cẩn Vương phi sinh ra, theo lý mà nói, có lẽ là ở bên cạnh Cẩn Vương phi khá nhiều, song nhìn vẻ mặt khi nói chuyện lúc này của Ngự Phượng Đàn, tuy vẫn cười thản nhiên nhưng lại không khó nhìn ra được vẻ cô đơn nhạt như khói kia.
Vân Khanh không khỏi nghĩ tới ngày ấy thấy Cẩn Vương phi cao quý, ung dung, đoan trang. Những từ ngữ này đều có thể dùng cho vị phu nhân này, nhưng khi đó Vân Khanh không nhận ra được thái độ của Cẩn Vương phi đối với nàng.
Dù nói thế nào, mình là con dâu tương lai, bất kể thích hay không thích cũng phải có một chút phản ứng chứ nhỉ? Hàn Nhã Chi cũng không phải là người có tính đố kỵ, lẽ nào Cẩn Vương phi kỳ thực không hài lòng với nàng? Tuy Vân Khanh rộng lượng, nhưng đối với thái độ của Cẩn Vương phi - mẹ chồng tương lai, nàng vẫn có chút để ý.
Vẻ mặt Ngự Phượng Đàn khẽ thu lại cảm xúc, mười lăm vạn binh mã đối với một tướng lĩnh mà nói thì không tính là nhiều, nhưng cũng không được coi là ít. Song hắn ở trong kinh thành nhiều năm, mặc dù trước đây đã đại phá quân Tây Nhung nhưng Minh đế cũng chưa từng giao binh quyền vào tay hắn. Bây giờ để hắn nắm binh quyền, ý đồ trong đó rốt cuộc là thăm dò hay thực sự có suy nghĩ đó, dù sao thì những lời Minh đế nói cũng không phải không có lý.
Minh đế không đợi Ngự Phượng Đàn nghĩ xong lại nói mà nói tiếp: “Binh mã U Dụ quan lúc trước là do con lãnh đạo. Trẫm tin bây giờ giao cho con mười vạn binh đóng quân, con đương nhiên có thể huấn luyện tốt.”
Xem ra Minh đế đã sớm có tính toán rồi. Ngự Phượng Đàn tự biết không thể từ chối, mãi làm một thế tử thanh nhàn cũng thực sự không phải mong ước của hắn, hắn lập tức quỳ xuống nói: “Thần tiếp chỉ.”
Minh đế gật đầu: “Người ta đều nói, thành gia lập nghiệp. Hiện nay tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, sau khi thành gia, trẫm sẽ để con lập nghiệp nhiều hơn.”
Ngự Phượng Đàn lĩnh chỉ tạ ân, Minh đế bèn đi kêu người lập chỉ, chọn ngày ban hôn cho hai người.
Ngụy Ninh đi theo sau Minh đế, hơi khó hiểu về việc làm của Minh đế hôm nay. Cho tới nay Minh đế đều đề phòng sức ảnh hưởng của Cẩn Vương phủ, tại sao hôm nay lại đề xuất cho thế tử tiếp quản mười vạn binh đóng quân ngoài kinh thành này. Mười vạn quân này ngoài năm vạn cấm vệ quân trong thành ra là lực lượng canh phòng gần nhất, nếu kinh thành xảy ra chuyện gì nhiễu loạn, mười vạn quân này sẽ là một con dao cứu mạng.
“Bệ hạ, hôm nay tâm trạng người tốt vậy ạ.” Sau khi Ngụy Ninh đưa mắt ra hiệu cho nội thị lui xuống, còn mình thì xách tay áo thay Minh đế bưng trà, đánh giá nét mặt Minh đế, hỏi.
Minh đế mỉm cười tiếp nhận, nửa ngước mắt lên liếc nhìn Ngụy Ninh: “Ngươi là người ở lâu bên cạnh trẫm, còn không nhìn ra? Ngự Phượng Đàn để ý nha đầu Thẩm gia kia.”
Ông nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, Ngụy Ninh lại đang suy nghĩ đến ý của Minh đế. Hôm nay Cẩn Vương thế tử xin bệ hạ ban hôn, dáng vẻ kia có hơi chơi xấu, bao thâm tình lại không nhìn ra, để ý một chút lại là thật. Lẽ nào bệ hạ nhìn ra thực ra trong lòng Cẩn Vương thế tử thích quận chúa Vận Ninh...
Vì vậy...
“Từ xưa đến nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân.” Ngụy Ninh nhẹ nhàng nói, Minh đế cười cười:
“Có mỹ nhân, anh hùng còn lo gì không về. Đứa nhỏ Phượng Đàn này, thực ra trẫm vẫn rất thích.”
Khi thánh chỉ định hôn ban xuống, ngày đại hôn vào tháng tư, mùa tường vi nở rộ, trên dưới Thẩm phủ đều tràn đầy vui sướng, bận rộn chuẩn bị các công việc cho đại hôn. Nhưng trong sự vui mừng này, trong kinh thành lại nhanh chóng truyền ra một chuyện khiến tâm trạng của trên dưới Thẩm phủ đều bị phá hư.
***
(*) Nam nữ bảy tuổi không cùng chiếu: Một trong những lễ giáo phong kiến. Trẻ con khi đến bảy tuổi, kiến thức dần được mở mang, nam nữ không thể ngồi cùng một chỗ. Ý chỉ nam nữ cách biệt.