Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1472 : Bắt cóc lần nữa
Ngày đăng: 21:47 12/02/21
Hồ Tuyết Mai thấy sắc mặt của Đỗ Long có chút kỳ quái, cô ân cần hỏi han:
- Anh làm sao vậy?
Đỗ Long nhoẻn miệng cười, nắm lấy tay của Hồ Tuyết Mai rồi nói:
- Không sao, người ta nói ban ngay nghĩ gì thì ban đêm sẽ mơ thấy nó, em ngày nào cũng mơ như vậy, không phải trong lòng đang mong ngóng làm chuyện đó chứ?
Hồ Tuyết Mai rút tay ra khỏi tay Đỗ Long, mặt của cô nóng bừng bừng nói:
- Anh đừng có nói nhảm! em có lẽ là chán ghét chuyện đó mà thôi, hơn nữa… ngoài anh ra còn có cả Hồng Tuyết và Tiểu Đình, nên em mới không để người khác ức hiếp mình như vậy.
Đỗ Long cảm nhận được suy nghĩ của Hồ Tuyết Mai, nhìn thấy rõ tình cảnh của cô trong mơ, càng khiến hắn ngạc nhiên. Giấc mơ của Hồ Tuyết Mai thật sự vô cùng chân thực, khác với các giấc mơ khác mông lung mơ hồ, ngoại trừ tiêu điểm chính thì tất cả đều là hư vô, điều làm cho Đỗ Long kinh ngạc khó hiểu chính là việc hắn nhìn thấy những vết thương trên người Hồ Tuyết Mai… và cả khuôn mặt mà hắn cảm nhận được từ Đoàn Minh Huệ quả thật giống nhau như đúc.
Trong giấc mơ của Hồ Tuyết Mai lại giống như những việc chưa phát sinh và những việc không thể lại phát sinh lần nữa, thì điều này rốt cục là vì sao? Đỗ Long trong chớp mắt nghĩ đến mấy khả năng có thể xảy ra, khả năng xảy ra nhất chính là vừa đúng vào thời gian không gian hôm đó giao thoa, Hồ Tuyết Mai xuất hiện cùng một địa điểm, sau đó những suy nghĩ của cô được xuyên suốt, rồi cảm nhận được những việc đã từng xảy ra nhưng lại chưa từng xảy ra. Giấc mơ của cô ở một cấp độ nào mà nói hoàn toàn là sự thật!
Chuyện này chỉ có thể để sau này kiểm nghiệm lại mới rõ, Đỗ Long lại nắm lấy tay Hồ Tuyết Mai nói:
- Anh tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào ức hiếp em... bao gồm cả hai cô bé kia!
Hồ Tuyết Mai thẹn thùng cúi đầu xuống, cô ừ một tiếng, tiếp tục nói:
- Anh Long, em cũng muốn tham gia vào triệt phá Đoàn Kết Xã, anh chẳng phải là thấy tướng số sao?
Đỗ Long khẽ xuỵt một tiếng nói:
- Đừng để người khác nghe thấy, anh sau này đâu phải là muốn biến thành một lão thầy bói? Làm trái với mệnh trời là tổn thọ lắm...
Hồ Tuyết Mai vội hỏi:
- Vâng, em sau này không nói nữa, anh để em đi mà.
Trong mắt Đỗ Long ánh lên chút mong chờ, hắn nói:
- Anh cũng muốn đi, ôi, nếu anh không phải là cảnh sát thì muốn làm gì cũng được, đánh cho Đoàn Kết Xã tan tác luôn… đáng tiếc chức càng lớn thì càng không thể làm loạn lên được.
Hồ Tuyết Mai cũng rất muốn cùng Đỗ Long đi làm nhiệm vụ lần này, vì thế cô suy xét rồi đề nghị:
- Anh không phải có người thay sao? Nghĩ cách nghỉ vài ngày không được sao
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không được… bây giờ có nhiều người muốn tìm anh gây chuyện lắm, anh có bất cứ hành động khác người nào là bọn họ sẽ đặc biệt chú ý đến, anh không có quá nhiều cơ hội để lén chạy ra ngoài đi chơi đâu.
Hồ Tuyết Mai thất vọng thở dài, Đỗ Long cười nói:
- Cho dù anh không thể đi cùng em, nhưng có thể ở cạnh em bất cứ lúc nào, bảo vệ em cho dù mưa bom bão đạn cũng không để em trầy tí da nào, em cứ yên tâm đi!
Hai người vừa ăn vừa nói chan chứa yêu thương, chân tay cứ quấn lấy nhau không rời. Đang nói chuyện, Hồ Tuyết Mai đột nhiên giật mình, nhìn về phía góc đường phía đối diện, hạ giọng nói:
- Đi ra rồi.
Đỗ Long quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Hàn Ỷ Huyên từ con đường nhỏ đi ra, hắn cũng hạ giọng nói:
- Anh không tiện tiếp cận và chú ý quá nhiều, em quan sát có người khả nghi đang theo dõi cô ta không.
Hồ Tuyết Mai gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía Đỗ Long, nhưng hướng nhìn lại đang liếc nhìn mọi người xung quanh Hàn Ỷ Huyên.
Hàn Ỷ Huyên và Lưu Đức Phức lên xe của tòa soạn, Hồ Tuyết Mai không nhìn theo nữa, cô nói:
- Tất cả đều bình thường, xem ra mục tiêu vẫn chưa xuất hiện.
Đỗ Long nói:
- Em bám theo trước, anh sẽ đuổi theo sau, nhớ giữ liên lạc.
Hồ Tuyết Mai đặt đũa xuống rồi đi về phía chiếc xe của mình đang đậu bên đường, Đỗ Long giơ tay ra hiệu cho ông chủ tính tiền, Hồ Tuyết Mai lái xe đuổi theo xe của Hàn Ỷ Huyên không bao lâu, Đỗ Long cũng rất nhanh giải quyết xong đĩa bánh, sau đó hắn vội vàng bám sau.
Hàn Ỷ Huyên bình yên vô sự quay về đài truyền hình. Kể từ vụ Hàn Ỷ Huyên bị bắt cóc dưới tầng hầm bãi đỗ xe của đài truyền hình, bảo vệ đội trông giữ xe đã cảnh giác hơn rất nhiều, những chiếc xe lạ mặt trừ phi có giấy sẵn mới được phép thông qua, nếu không khó lòng đi vào bãi đỗ xe, khắp nơi cũng trang bị đầy đủ camera, bảo vệ cứ mười phút đi tuần tra một lần, có muốn lẻn vào lần nữa cũng không dễ dàng gì.
Tuy nhiên trình độ phòng bị như thế này chỉ đủ giành cho những tên trộm vặt mà thôi, còn đối với những tên cao thủ thì không ngăn nổi bọn chúng, cho nên Hồ Tuyết Mai cũng dễ dàng trà trộn vào. Đối với bọn sát thủ trong Đoàn Kết Xã đều là tên sát thủ giỏi về ám sát, bọn chúng muốn vào trong còn dễ dàng hơn nhiều.
Đỗ Long không lái xe vào trong, hắn cho xe dừng lại bên đường, lặng lẽ chờ đợi, bên cạnh tay lái phụ là thiết bị theo dõi GPS, trên đó có một điểm màu hồng cứ vài giây lại nhấp nháy, đó chính là vị trí của Hàn Ỷ Huyên.
Đỗ Long chú ý tình hình xung quanh đồng thời cũng đang nghĩ tới giấc mơ của Hồ Tuyết Mai và những mối quan hệ tiềm ẩn trong tương lai chưa xảy ra của cô, trong lòng có chút ý niệm mơ hồ, nhưng trong phút chốc lại tan biến, vội vã nắm bắt nó khiến trong lòng hắn có chút nôn nóng.
Điểm sáng trên thiết bị định vị bắt đầu di chuyển, tốc độ phát sáng nhanh hơn, và phát ra những tiếng ù ù, Đỗ Long quay đầu nhìn lên thiết bị định vị, đúng lúc đó điện thoại reo lên, là điện thoại của Hồ Tuyết Mai gọi tới:
- Hàn Ỷ Huyên hình như chuẩn bị rời đi.
Đỗ Long nói:
- Được rồi, anh ở bên ngoài nhìn thấy rồi, một tiếng sau em có thể trở ra, đừng để cô ấy hay mục tiêu phát hiện.
Hồ Tuyết Mai đồng ý, rồi cúp điện thoại, một lúc sau Hàn Ỷ Huyên đi tới lầu dưới bãi đỗ xe. Việc xảy ra lần trước, Hàn Ỷ Huyên miệng không nói ra nhưng trong lòng vô cùng sợ hãi. Cô nhìn trước nhìn sau, sợ sau lưng lại xuất hiện một tên bắt cóc nữa, bạn bè bên cạnh cô thấy vậy không khỏi than phiền:
- Chị Hàn, cái tên xấu xa bị ổi kia không phải đã bị tóm gọn rồi sao? Chị cứ thoải mái đi, thả lòng tinh thần, nghe nói bảo vệ cũng đã nghiêm ngặt hơn trước rồi, người ngoài thật sự không vào được đâu.
Hàn Ỷ Nguyên mở cửa xe của mình, quay lại nói với đồng sự:
- Cám ơn tiểu Nhã, cẩn thận một chút vẫn hơn, đầu năm nay ai mà biết được khi nào xảy ra chuyện đâu… em cũng về sớm một chút, trong nhà vẫn là an toàn hơn.
Sau khi cô gái kia chào tạm biệt Hàn Ỷ Huyên, Hàn Ỷ Huyên lái xe ra khỏi ga-ra. Sau khi chiếc xe hơi hòa cùng với dòng xe trên đường lớn Hàn Ỷ Huyên mới yên lòng, trên đường lớn chắc hẳn là an toàn hơn chút?
Đáng tiếc rằng một khi có người muốn nhắm tới bạn, thì ở bất kỳ nơi đâu cũng đều không an toàn. Đỗ Long nhìn thấy Hàn Ỷ Huyên lái xe đi ra, Đỗ Long không vội vàng lái xe đuổi theo, mà quan sát thật kỹ chiếc xe của cô, đột nhiên phát hiện chỗ ngồi đằng sau xe của Hàn Ỷ Huyên có một người khác.
Đỗ Long chắc chắn người đó không phải là bạn của Hàn Ỷ Huyên, bởi vì nếu là bạn thì chắc hẳn sẽ ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh cô, mà cho dù ngồi ở phía sau cũng không nên co rúm núp sau ghế lái phụ.
Đỗ Long vội nổ máy bám theo xe của Hàn Ỷ Huyên. Một lúc sau Hồ Tuyết Mai mới đi ra, cô liền gọi điện thoại cho Đỗ Long hỏi xem hắn đang ở đâu, Đỗ Long nói địa chỉ cho Hồ Tuyết Mai, Hồ Tuyết Mai cũng nhanh chóng đuổi theo.
Lúc Hàn Ỷ Huyên lái xe vào khu chung cư cô đang ở, người ở phía sau đột nhiên nhổm dậy, cầm một con dao kề sát vào cổ Hàn Ỷ Huyên, một giọng nói lạnh như băng vang lên:
- Đừng nhúc nhích cũng đừng có la lên, nếu không ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cô đó!
Hàn Ỷ Huyên sợ tới mức lái xe đâm vào một bụi cây ven đường. Nữ sát thủ phía sau kịp thời giơ tay ra quay ngược vô lăng chuyển sang hướng khác, người đó vẫn giọng lạnh lùng đó nói:
- Đi về phía trước, từ một hướng khác đi ra, tôi sẽ nói cho cô nên đi như thế nào…
- Tôi làm sao mà xui xẻo thế này…
Hàn Ỷ Huyên kêu lên trong lòng, nước mắt lưng tròng. Dưới sự uy hiếp của kẻ sát nhân, cô lái xe cách xa khu nhà mình…
- Anh làm sao vậy?
Đỗ Long nhoẻn miệng cười, nắm lấy tay của Hồ Tuyết Mai rồi nói:
- Không sao, người ta nói ban ngay nghĩ gì thì ban đêm sẽ mơ thấy nó, em ngày nào cũng mơ như vậy, không phải trong lòng đang mong ngóng làm chuyện đó chứ?
Hồ Tuyết Mai rút tay ra khỏi tay Đỗ Long, mặt của cô nóng bừng bừng nói:
- Anh đừng có nói nhảm! em có lẽ là chán ghét chuyện đó mà thôi, hơn nữa… ngoài anh ra còn có cả Hồng Tuyết và Tiểu Đình, nên em mới không để người khác ức hiếp mình như vậy.
Đỗ Long cảm nhận được suy nghĩ của Hồ Tuyết Mai, nhìn thấy rõ tình cảnh của cô trong mơ, càng khiến hắn ngạc nhiên. Giấc mơ của Hồ Tuyết Mai thật sự vô cùng chân thực, khác với các giấc mơ khác mông lung mơ hồ, ngoại trừ tiêu điểm chính thì tất cả đều là hư vô, điều làm cho Đỗ Long kinh ngạc khó hiểu chính là việc hắn nhìn thấy những vết thương trên người Hồ Tuyết Mai… và cả khuôn mặt mà hắn cảm nhận được từ Đoàn Minh Huệ quả thật giống nhau như đúc.
Trong giấc mơ của Hồ Tuyết Mai lại giống như những việc chưa phát sinh và những việc không thể lại phát sinh lần nữa, thì điều này rốt cục là vì sao? Đỗ Long trong chớp mắt nghĩ đến mấy khả năng có thể xảy ra, khả năng xảy ra nhất chính là vừa đúng vào thời gian không gian hôm đó giao thoa, Hồ Tuyết Mai xuất hiện cùng một địa điểm, sau đó những suy nghĩ của cô được xuyên suốt, rồi cảm nhận được những việc đã từng xảy ra nhưng lại chưa từng xảy ra. Giấc mơ của cô ở một cấp độ nào mà nói hoàn toàn là sự thật!
Chuyện này chỉ có thể để sau này kiểm nghiệm lại mới rõ, Đỗ Long lại nắm lấy tay Hồ Tuyết Mai nói:
- Anh tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào ức hiếp em... bao gồm cả hai cô bé kia!
Hồ Tuyết Mai thẹn thùng cúi đầu xuống, cô ừ một tiếng, tiếp tục nói:
- Anh Long, em cũng muốn tham gia vào triệt phá Đoàn Kết Xã, anh chẳng phải là thấy tướng số sao?
Đỗ Long khẽ xuỵt một tiếng nói:
- Đừng để người khác nghe thấy, anh sau này đâu phải là muốn biến thành một lão thầy bói? Làm trái với mệnh trời là tổn thọ lắm...
Hồ Tuyết Mai vội hỏi:
- Vâng, em sau này không nói nữa, anh để em đi mà.
Trong mắt Đỗ Long ánh lên chút mong chờ, hắn nói:
- Anh cũng muốn đi, ôi, nếu anh không phải là cảnh sát thì muốn làm gì cũng được, đánh cho Đoàn Kết Xã tan tác luôn… đáng tiếc chức càng lớn thì càng không thể làm loạn lên được.
Hồ Tuyết Mai cũng rất muốn cùng Đỗ Long đi làm nhiệm vụ lần này, vì thế cô suy xét rồi đề nghị:
- Anh không phải có người thay sao? Nghĩ cách nghỉ vài ngày không được sao
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không được… bây giờ có nhiều người muốn tìm anh gây chuyện lắm, anh có bất cứ hành động khác người nào là bọn họ sẽ đặc biệt chú ý đến, anh không có quá nhiều cơ hội để lén chạy ra ngoài đi chơi đâu.
Hồ Tuyết Mai thất vọng thở dài, Đỗ Long cười nói:
- Cho dù anh không thể đi cùng em, nhưng có thể ở cạnh em bất cứ lúc nào, bảo vệ em cho dù mưa bom bão đạn cũng không để em trầy tí da nào, em cứ yên tâm đi!
Hai người vừa ăn vừa nói chan chứa yêu thương, chân tay cứ quấn lấy nhau không rời. Đang nói chuyện, Hồ Tuyết Mai đột nhiên giật mình, nhìn về phía góc đường phía đối diện, hạ giọng nói:
- Đi ra rồi.
Đỗ Long quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Hàn Ỷ Huyên từ con đường nhỏ đi ra, hắn cũng hạ giọng nói:
- Anh không tiện tiếp cận và chú ý quá nhiều, em quan sát có người khả nghi đang theo dõi cô ta không.
Hồ Tuyết Mai gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía Đỗ Long, nhưng hướng nhìn lại đang liếc nhìn mọi người xung quanh Hàn Ỷ Huyên.
Hàn Ỷ Huyên và Lưu Đức Phức lên xe của tòa soạn, Hồ Tuyết Mai không nhìn theo nữa, cô nói:
- Tất cả đều bình thường, xem ra mục tiêu vẫn chưa xuất hiện.
Đỗ Long nói:
- Em bám theo trước, anh sẽ đuổi theo sau, nhớ giữ liên lạc.
Hồ Tuyết Mai đặt đũa xuống rồi đi về phía chiếc xe của mình đang đậu bên đường, Đỗ Long giơ tay ra hiệu cho ông chủ tính tiền, Hồ Tuyết Mai lái xe đuổi theo xe của Hàn Ỷ Huyên không bao lâu, Đỗ Long cũng rất nhanh giải quyết xong đĩa bánh, sau đó hắn vội vàng bám sau.
Hàn Ỷ Huyên bình yên vô sự quay về đài truyền hình. Kể từ vụ Hàn Ỷ Huyên bị bắt cóc dưới tầng hầm bãi đỗ xe của đài truyền hình, bảo vệ đội trông giữ xe đã cảnh giác hơn rất nhiều, những chiếc xe lạ mặt trừ phi có giấy sẵn mới được phép thông qua, nếu không khó lòng đi vào bãi đỗ xe, khắp nơi cũng trang bị đầy đủ camera, bảo vệ cứ mười phút đi tuần tra một lần, có muốn lẻn vào lần nữa cũng không dễ dàng gì.
Tuy nhiên trình độ phòng bị như thế này chỉ đủ giành cho những tên trộm vặt mà thôi, còn đối với những tên cao thủ thì không ngăn nổi bọn chúng, cho nên Hồ Tuyết Mai cũng dễ dàng trà trộn vào. Đối với bọn sát thủ trong Đoàn Kết Xã đều là tên sát thủ giỏi về ám sát, bọn chúng muốn vào trong còn dễ dàng hơn nhiều.
Đỗ Long không lái xe vào trong, hắn cho xe dừng lại bên đường, lặng lẽ chờ đợi, bên cạnh tay lái phụ là thiết bị theo dõi GPS, trên đó có một điểm màu hồng cứ vài giây lại nhấp nháy, đó chính là vị trí của Hàn Ỷ Huyên.
Đỗ Long chú ý tình hình xung quanh đồng thời cũng đang nghĩ tới giấc mơ của Hồ Tuyết Mai và những mối quan hệ tiềm ẩn trong tương lai chưa xảy ra của cô, trong lòng có chút ý niệm mơ hồ, nhưng trong phút chốc lại tan biến, vội vã nắm bắt nó khiến trong lòng hắn có chút nôn nóng.
Điểm sáng trên thiết bị định vị bắt đầu di chuyển, tốc độ phát sáng nhanh hơn, và phát ra những tiếng ù ù, Đỗ Long quay đầu nhìn lên thiết bị định vị, đúng lúc đó điện thoại reo lên, là điện thoại của Hồ Tuyết Mai gọi tới:
- Hàn Ỷ Huyên hình như chuẩn bị rời đi.
Đỗ Long nói:
- Được rồi, anh ở bên ngoài nhìn thấy rồi, một tiếng sau em có thể trở ra, đừng để cô ấy hay mục tiêu phát hiện.
Hồ Tuyết Mai đồng ý, rồi cúp điện thoại, một lúc sau Hàn Ỷ Huyên đi tới lầu dưới bãi đỗ xe. Việc xảy ra lần trước, Hàn Ỷ Huyên miệng không nói ra nhưng trong lòng vô cùng sợ hãi. Cô nhìn trước nhìn sau, sợ sau lưng lại xuất hiện một tên bắt cóc nữa, bạn bè bên cạnh cô thấy vậy không khỏi than phiền:
- Chị Hàn, cái tên xấu xa bị ổi kia không phải đã bị tóm gọn rồi sao? Chị cứ thoải mái đi, thả lòng tinh thần, nghe nói bảo vệ cũng đã nghiêm ngặt hơn trước rồi, người ngoài thật sự không vào được đâu.
Hàn Ỷ Nguyên mở cửa xe của mình, quay lại nói với đồng sự:
- Cám ơn tiểu Nhã, cẩn thận một chút vẫn hơn, đầu năm nay ai mà biết được khi nào xảy ra chuyện đâu… em cũng về sớm một chút, trong nhà vẫn là an toàn hơn.
Sau khi cô gái kia chào tạm biệt Hàn Ỷ Huyên, Hàn Ỷ Huyên lái xe ra khỏi ga-ra. Sau khi chiếc xe hơi hòa cùng với dòng xe trên đường lớn Hàn Ỷ Huyên mới yên lòng, trên đường lớn chắc hẳn là an toàn hơn chút?
Đáng tiếc rằng một khi có người muốn nhắm tới bạn, thì ở bất kỳ nơi đâu cũng đều không an toàn. Đỗ Long nhìn thấy Hàn Ỷ Huyên lái xe đi ra, Đỗ Long không vội vàng lái xe đuổi theo, mà quan sát thật kỹ chiếc xe của cô, đột nhiên phát hiện chỗ ngồi đằng sau xe của Hàn Ỷ Huyên có một người khác.
Đỗ Long chắc chắn người đó không phải là bạn của Hàn Ỷ Huyên, bởi vì nếu là bạn thì chắc hẳn sẽ ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh cô, mà cho dù ngồi ở phía sau cũng không nên co rúm núp sau ghế lái phụ.
Đỗ Long vội nổ máy bám theo xe của Hàn Ỷ Huyên. Một lúc sau Hồ Tuyết Mai mới đi ra, cô liền gọi điện thoại cho Đỗ Long hỏi xem hắn đang ở đâu, Đỗ Long nói địa chỉ cho Hồ Tuyết Mai, Hồ Tuyết Mai cũng nhanh chóng đuổi theo.
Lúc Hàn Ỷ Huyên lái xe vào khu chung cư cô đang ở, người ở phía sau đột nhiên nhổm dậy, cầm một con dao kề sát vào cổ Hàn Ỷ Huyên, một giọng nói lạnh như băng vang lên:
- Đừng nhúc nhích cũng đừng có la lên, nếu không ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cô đó!
Hàn Ỷ Huyên sợ tới mức lái xe đâm vào một bụi cây ven đường. Nữ sát thủ phía sau kịp thời giơ tay ra quay ngược vô lăng chuyển sang hướng khác, người đó vẫn giọng lạnh lùng đó nói:
- Đi về phía trước, từ một hướng khác đi ra, tôi sẽ nói cho cô nên đi như thế nào…
- Tôi làm sao mà xui xẻo thế này…
Hàn Ỷ Huyên kêu lên trong lòng, nước mắt lưng tròng. Dưới sự uy hiếp của kẻ sát nhân, cô lái xe cách xa khu nhà mình…