Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 102 : Gặp mặt
Ngày đăng: 04:27 20/04/20
Lúc này ánh nắng rất vừa phải, lại vẫn chưa đến lúc khai tiệc, khắp nơi
trong vườn hoa của phủ Vũ Văn, trên những con đường nhỏ đều là quý tộc
trẻ tuổi của đất Chu.
Lan Lăng Vương nhìn đám người đang đổ dồn
nhìn mình, nhăn chân mày, nhỏ giọng nói: "Những gì của phủ Vũ Văn, nàng
đừng có đụng vào."
Thật sự nàng đã đắc tội nặng với Vũ Văn Thành, giờ đã đến phủ của hắn, nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Trương Khởi ừ một tiếng.
Nghe thấy câu trả lời mềm mại của nàng, Lan Lăng Vương cúi đầu xuống. Hắn
vươn tay, ở nàng xõa mực trên tóc vuốt ve, "Mới nãy, nàng rất giỏi”. Từ sau khi biết được Lan Lăng Vương thích vuốt tóc của nàng, Trương Khởi
rất ít khi rụt lại.
Hắn biết nàng rất thông minh nhưng cũng không nghĩ rằng nàng lại thông minh đến như thế. Trong thời gian ngắn như
vậy, nàng liền đoán được mình đang bị Vũ Văn Thành vũ nhục, cũng không
thể hành động thiếu suy nghĩ, lại càng biết rằng một vị trượng phu cầm
quân đánh giặc như hắn không hề am hiểu miệng lưỡi đấu khẩu như những
tên hủ nho ấy.
Hắn vốn nghĩ rằng nỗi nhục nhã này cứ thế mà phải
chịu đựng, nhưng không nghĩ đến nàng lại ra mặt, lạnh lùng hờ hững nói
một câu lại khiến cho Vũ Văn Thành không có đất dung thân.
Cô gái này, ở trước mặt mình uyển chuyển mềm mại, nhưng khi đối mặt với những
kẻ ngang ngược thì lại tuyệt không lùi bước, mà ngược lại, đối mặt trực
diện, xinh đẹp như hoa, kiêu ngạo mà ung dung. Khiến cho bất kì ai cũng
không thể xem thường nàng, lại còn được nhận được sự tán thưởng của hắn. Trong nháy mắt Trương Khởi vui vẻ đến mức híp mắt lại. Nàng nói ngọt
ngào mềm mại: "Có thật không?" Tiếng nói vui mừng của nàng ngọt ngào như mật ong, dường như có được sự tán thưởng của hắn chảng còn gì quan
trọng hơn, điều đó càng khiến nàng thoải mái hơn.
Đúng lúc ấy, một Hắc Giáp Vệ bước vào, hắn tiến tới Lan Lăng Vương bên tai nói nhỏ mấy câu.
Nghe một lúc, Lan Lăng Vương cau mày lại, dặn dò với Hắc Giáp Vệ đó: "Phái
người canh chừng nàng ta cho tốt." Dứt lời, hắn quay người sải bước đi.
Lan Lăng Vương vừa đi, mấy người trong Hắc Giáp Vệ liền tới. Nhưng bọn họ
cũng không hề theo sát Trương Khởi mà tản ra đứng trong rừng cây cách
nàng mười bước .
Trương Khởi nhìn bọn họ một cái, thấy bọn họ
bình tĩnh, liền sắp xếp để mình ở chính giữa. Có lẽ cho dù có xuất hiện
bất kì tình huống đột ngột nào bọn họ đều có thể ứng phó được.
Tâm tư Trương Khởi được thả lỏng, khó có được sự tự do liền chậm rãi đi đến hoa viên trước mặt.
Trong hoa viên, vốn dĩ người người đi lại nhộn nhịp, sự xuất hiện của Trương
Khởi đều khiến mọi người liên tiếp quay lại nhìn. Chỉ vì có kia mấy Hắc
Vệ ở đây, trong lòng mọi người đều e ngại không tiện đuổi theo. Chỉ một
"Vâng."
Trương Khởi đi tới trước mặt hắn, cầm lấy quần áo mặc vào cho hắn.
Trong trầm mặc, nàng giúp hắn mặc xong quần áo, đi giày, sau đó nhỏ tiếng gọi: : "Vào đi."
"Vâng"
Mấy tỳ nữ thanh thúy đáp một tiếng, cầm đồ rửa mặt đi vào. Dưới bàn tay
khéo léo nhanh nhẹn qua lại của bọn họ, hai người nhanh chóng trở nên
rực rỡ.
Chúng tỳ nữ vừa lui xuống, Lan Lăng Vương liền cất bước
đi ra ngoài cửa. Đi vài bước, thấy Trương Khởi đuổi thưo, hắn cau mày
nói: "sao thế?"
Trương Khởi cúi đầu mỉm cười, dịu dàng mà hỏi: "Trường Cung, Cô gái A Du đó họ Trịnh phải không?"
Lan Lăng Vương quay đầu lại.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, đôi lông mày nhíu lại, "Nàng không cần để ý mấy chuyện này."
Trương Khởi không hề im lặng giống như ngày thường mà lại hỏiư: "A Du đó chắc
là lớn lên cùng chàng đúng không?" Nhìn vẻ mặt, nhất định là đã từng
thân thiết gắn bó.
Lan Lăng Vương vô tình lên tiếng: "Đừng hỏi, đi thôi."
Trầm mặc một lúc, Trương Khởi lên tiếng: "Vâng"
Nàng cúi đầu, đi sát theo Lan Lăng Vương.
Vừa theo hắn bước ra khỏi cửa, Trương Khởi đột nhiên phát hiện, mình cũng
không hẳn sợ như trong tưởng tượng. Đúng rồi, bây giờ nàng đã có được sự cam kết của Lan Lăng Vương, nàng có đường lui. Nàng nghĩ rằng, chỉ cần
bị tổn thương một lần, nàng sẽ có cơ hội để rời đi.
Ừm, những năm tháng sau này, ba nước Trần Tề Chu, chỉ có Trần an toàn nhất, đến lúc
đó nàng được Lan Lăng Vương tặng phí An gia và nhân thủ, liền trở lại
Trần , trở lại cố thổ đi. Ừm, đến lúc đó bôi đen mặt đi một chút, sống
một cuộc sống yên ổn chắc không có vấn đề gì.
Nhưng mà bây giờ,
nàng nhất định phải biểu hiện cho thật tốt. Nếu như bị thương tổn rồi,
nhất định phải làm cho cực kì thê thảm cực kỳ đáng thương mới phải. Còn
nữa, đối với Lan Lăng Vương mà nói, cho nàng tiền tài thì không là vấn
đề, nhưng để hắn đưa nhân thủ cho nàng mới khó. Muốn để hắn cam tâm tình nguyện đưa cho nàng một vài người tinh nhuệ, còn phải để những người đó chịu theo nàng đi nước Trần, nàng còn phải bỏ công bỏ sức.
Nghĩ tới đây, nghe tiếng chúng nữ bên ngoài ríu rít, Trương Khởi đột nhiên mong đợi.