Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 103 : Thân thế của Tiêu Mạc
Ngày đăng: 04:27 20/04/20
Trong sân, có ba vị thiếu nữ quý tộc đang đứng.Ở chính giữa, phục sức hoa quý là một thiếu nữ với gương mặt thanh tú.Bên cạnh thiếu nữ đó ngoại trừ A Du đó ra còn có một thiếu nữ quý tộc 16, 17 tuổi.
Ba cô gái thấy Lan Lăng Vương đi ra, cùng một lúc dừng lại không nói nữa. Cô gái ăn
mặc hoa quý đó đi lên trước một bước, cười nói với Lan Lăng Vương: “Hiếu Quán, vì muốn tặng cho người một niềm vui bất ngờ, A Du nhà chúng ta đã vội vàng chạy đến đây đấy.”
Nói đến đây, ánh mắt của nàng ta hướng về cô gái thấp kém đang cúi đầu, cụp mắt, trốn đằng sau Lan Lăng Vương.
Ba cô gái đều đang nhìn chằm chằm vào Trương Khởi, ánh mắt không che dấu sự tò mò cùng khinh bỉ.
Cảm giác được ánh nhìn chăm chú của ba nàng ta, Trương Khởi lại càng cúi đầu.
Lúc này, cô gái phú quý kia từ từ, chậm rãi mà nói: “Hiếu Quán, vị muội
muội này chính là Trương Cơ đến từ nước Trần của đất Nam đúng không? Có
thể để chúng ta nhìn nàng ta một chút được không?”
Đây là muốn Trương Khởi ngẩng đầu lên.
Lan Lăng Vương cúi đầu không tỏ vẻ gì, vừa nhìn một cái hắn bỗng chốc phát
hiện Trương Khởi đang lặng lẽ núp sau lưng mình. Thân thể nhỏ bé xinh
xắn đó giờ đây đang co rúm lại…
Hắn rũ mắt, đưa tay nắm chặt tay của Trương Khởi, nhàn nhạt nói: “Ừ, nàng ta chính là Trương Thị A Khởi, yêu Cơ của ta.”
Lan Lăng Vương đưa tay kéo Trương Khởi ra trước mặt, nhìn về phía ba cô
gái, nhíu mày nói: “Các ngươi mới đến Trường An, đi đương mệt nhọc, chắc chắn là rất mệt rồi, không bằng đi nghỉ ngơi trước đi.”
Sau khi
uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách, trong khi sắc mặt của ba cô gái biến
đổi, vươn tay ôm ngang Trương Khởi, cất bước đi ra ngoài.
Nhìn thấy hắn không hề quay đầu mà bước đi, A Du run rẩy kêu lên: “ Hiếu Quán…”
Tiếng nói yếu ớt như trang giấy mỏng manh đến nỗi gió thổi qua cũng rách,
khiến người ta không tự chủ được mà trong lòng sinh ra thương tiếc.
Lan Lăng Vương quay đầu lại, hắn ôn hòa mà nhìn A Du, giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng: “Đi nghỉ trước đi, ta còn có việc bận.”
Thấy hắn quay đầu bước đi, cô gái mặc phục sức quý giá kia liền gọi: “Hiếu
Quán”, nàng ta gọi Lan Lăng Vương lại, “Người cứ ôm nàng ta như thế, sẽ
khiến cho người ta cảm thấy người là một tên háo sắc”. Giọng nói tha
thiết đầy quan tâm.
Đột nhiên Trương Khởi nghe được những chuyện
đó, trong lòng cực kì xao động.Trong một khoảng thời gian ngắn, tâm tư
dao động không thôi.
Không trách được Đại phu nhân lại phản đối
con gái Trương Thị gả cho Tiêu Mạc, thì ra hắn với Trương Cẩm là anh em
ruột thịt, với mình là cùng một cha.
Trong chớp mắt nàng lạ nghĩ
đến: nếu không phải là lúc vừa bắt đầu đã ầm ĩ đến tận chỗ đại phu nhân
liền kéo cả Trương Cầm vào, nếu như Tiêu Mạc chẳng qua chỉ dùng thủ đoạn xin bản thân mình đi theo hắn, nói không chừng đại phu nhân thấy sự
chấp nhất của hắn ta, cho mình uống một bát canh tuyệt tử thì sẽ ngầm
đồng ý. Nhưng hết lần này đến lần khác lại kéo cả Trương Cẩm vào, lại
khiến cho Trương Cẩm yêu thương sâu đậm.
Trong nhận thức của
nàng, thân phận của Tiêu Mạc bại lộ chắc chắn có liên quan đến khúc mắc
của ba người bọn họ. Đám người Tiêu Yến sợ rằng đã nghi ngờ thái độ của
Đại phu nhân, tiếp theo đó liền điều tra chuyện này, cuối cùng phát hiện thân thế của Tiêu Mạc.
Nàng còn nghĩ là, năm đó mẹ nuôi của Tiêu Mạc, thân là chính thê của đích tôn, nhưng mấy năm không có con, khó
khăn lắm mới mang thai lại là một cô con gái, vừa nhìn đã biết yếu đuối, nhiều bệnh. Bởi bảo vệ địa vị của người cầm quyên nhà họ Tiêu đồng thời cũng bảo vệ địa vị chính thê của bản thân, nàng ta mới nghĩ ra kế sách
trộm long tráo phượng này, điều đó có thể hiểu được. Hơn nữa, Trương
Tiêu Thị cũng họ Tiêu, con trai của nàng ta chắc chắn có mấy phần tướng
mạo người nhà họ Tiêu.
Trong lúc Trương Khởi nghĩ lung tung, xe
ngựa lắc lắc mấy cái rồi ngừng lại, cùng lúc đó tiếng của một vị thị vệ
vang lên từ phía ngoài: “Quận Vương, đã đến.”
Lan Lăng Vương đáp
một tiếng, tung người nhảy xuống, quay đầu vém rèm xe lên nhỏ giọng dặn
dò: “Nàng cứ ngồi ở đây.” Dứt lời hắn thả màn xe xuống, bước đi.
Trương Khởi lặng lẽ vén rèm xe lên, vừa đúng lúc nhìn thấy cửa lớn đang mở, sứ giả Trần quốc đang mỉm cười nghênh đón, mà đứng trước nhóm sứ giả chính là Tiêu Mạc áo trắng bồng bềnh.
Vẫn giống ngày xưa, khuôn mặt
tuấn tú của Tiêu Mạc mang nét cười, cử chỉ phong độ, nhanh nhẹn, vẻ mặt
hào hứng.Gặp phải sự việc tuyệt vọng đến như thế mà hắn vẫn giống như
cú, ung dung lỗi lạc, phong lưu đô nhã.