Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 104 : Chưa từng có hôn ước

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Dường như cảm thấy Trương Khởi đang nhìn mình, hắn liếc mắt nhìn về phía nàng.



Khác với bất kì thời khắc nào trong quá khứ, ánh nhìn này chuyên chú một

cách đặc biệt, cũng phức tạp một cách đặc biệt, dường như mang trong đó

rất nhiều sự đau khổ, cũng dường như có ngàn vạn lời muốn nói, không thể kìm nén cũng chẳng thể nói ra… Đột nhiên gặp phải ánh mắt của hắn,

Trương Khởi chỉ dám nhìn một chút rồi vội nghiêng đầu không dám nhìn

nữa.



Tiêu Mạc cũng thu lại ánh nhìn, đối mặt với Lan Lăng Vương,

dáng vẻ ung dung mỉm cười đó làm gì còn một chút phức tạp nào của vừa

nãy, cũng không có không khí giương cung bạt kiếm như khi trước kia hai

người đối mặt.



Trương Khởi đưa mắt nhìn Lan Lương Vương đi cùng

với đám người của Tiêu Mạc bước vào cửa lớn. Từ từ kéo màn che lên,

Trương Khởi cúi đầu thấp xuống.



Chuyện của Tiêu Mạc còn đang

khiến tâm tư của nàng kích động, vừa nãy lạ gặp phải A Du càng khiến cho tâm trí của nàng có chút bối rối. Dựa vào vách xe, Trương Khởi nghĩ

ngợi lung tung, cũng không biết đã qua bao lâu, những tiếng bước chân

vang lên.



Lan Lăng Vương nhảy lên xe ngựa, một lần nữa lại ôm Trương Khởi đặt lên đùi, xe ngựa vội vàng lăn bánh.



Trương Khởi yên lặng một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Bọn họ sẽ đến đất Tề ư?”



Lần này hắn đến là đại diện cho nước Tề mời bọn họ, bọn họ nhất định sẽ nhất định sẽ nhận lời đúng không?



“Ừ”. Lại qua một lúc lâu , Trương Khởi nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”



“Đến khắc biết”.



Lan Lăng Vương phải đi nghênh đón Hà Gian Vương vừa đến Trường An, theo như lộ trình bình thường, Thu công chúa cùng ba cô gái kia bây giờ mới có

thể đến được Trường An, nhưng bọn họ quá nóng lòng muốn gặp Lan Lăng

Vương liền tách ra khỏi đội ngũ đi trước.



Xe ngựa nhanh chóng lăn bánh về hướng cửa thành, cảm thấy Lan Lăng Vương đang cau mày, sắc mặt

có hơi lạnh lùng, Trương Khởi vuốt bờ ngực hắn, dịu dàng hỏi: “Trường

cung không thích Hà Gian vương?”



“Ừ” Lan Lăng Vương trả lời, cười lạnh: “Tên kiêu căng”.



Trương Khởi vội vàng ôm lấy cổ hắn, chụt hai cái lên mặt hắn thể hiện sự an ủi của nàng.



Xem ra nàng ấy quả thật coi mình như trẻ con, Lan Lăng Vương cảm thấy dở
vây quanh ba chiếc xe ngựa, thấy xe ngựa của Lan Lăng Vương bọn họ đồng

loạt kéo mành xe lên, để lộ ba dung nhan xinh đẹp.



Đó là ba người nhóm A Du, Thu công chúa.



Xe ngựa cảu A Du tiến lên đầu tiên, nàng lo lắng nhìn về phía Lan Lăng

Vương gãy gọn nói: “Hiếu Quán, hắn ta có bắt nạt chàng không…” Mới nói

được đến đấy, dường như nàng ta nghĩ đến điều gì đó, lại dịu dàng mở

miệng: “Ta với Thu công chúa đến đón chàng” Lan Lăng Vương lười biếng

liếc nàng ta một cái, rồi nói: “Đi thôi” không giải thích cũng chẳng nói nhiều.



A Du nhìn vào phía trong xe ngựa, Trương Khởi đang dựa vào đùi Lan Lăng Vương, cúi đầu.



Xe ngựa của Lan Lăng Vương lướt đi.



Xe ngựa của ba cô gái vội vàng quay đầu đuổi sát phía sau, thiếu nữ tôn

quý nhất trong số ba người là Thu công chúa, lo lắng nhìn A Du sắc mặt

tái nhợt, khi xe ngựa đuổi kịp nhẹ nhàng nói: “Đừng để ý, cùng lắm chỉ

là cơ thiếp thôi.” Một lát sau nàng ta lại nói: “Em với Hiếu Quán lớn

lên bên nhau từ nhỏ, hắn đối xử với em khác với tất cả mọi người khác,

lần này sau khi trở về định hôn sự xong xuôi thì hắn sẽ đối với em

tuyệt đối yêu thích và tôn trọng, không vì một cơ thiếp làm đồ chơi mà

tổn thương đến tình cảm của em.”



“Có đúng là thế không?” A Du

nước mắt lưng tròng nhìn Thu công chúa, trong mắt tràn ngập sự mờ mịt,

tự ti. Thấy nàng ta như thế, trong lòng Thu công chúa không nhịn được

sinh ra một sự thương xót, gật đầu nói: “Đương nhiên là như thế rồi, ta

có thể cam đoan với em.”



A Du cũng không hỏi tại sao nàng ta lại

cam đoan với mình, chỉ tươi tỉnh lại mà cười một tiếng. Khuôn mặt xinh

đẹp như trăng thoát khỏi mây, sáng chói. Thấy một A Du xinh đệp, Thu

công chúa không khỏi nhìn về phía xe ngựa của Lan Lăng Vương, thầm

nghĩa: trên đường tới đây, mọi người đều nói Lan Lăng Vương có một vưu

vật, nhưng ta không tin, cô ta có thể đẹp đến đâu.



Gặp đến lần

thứ hai rồi nhưng Trương KHởi vẫn cúi đầu, ba người Thu công chúa bọn

họ, mặc dù cảm thấy da thịt nàng ta trắng trẻo mềm mại, thân hình mềm

như thể không xương nhưng vẫn chưa từng xem khuôn mặt nàng ta.



Vừa vào thành Trường An, Lan Lăng Vương không hề để ý đám quan viên đến

nghênh đón, vây quanh Hà Gian Vương mà quay đầu đi thẳng về phủ Sứ giả.