Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 105 : Ta sẽ lấy nàng làm vợ

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Vừa vào viện, Lan Lăng Vương liền trầm giọng quát đám Hắc Giáp Vệ : "Vừa rồi là ai để cho Thu Công Chúa vào đây?"



Chúng binh sĩ rùng mình, hai người cúi đầu đi ra.



Lan Lăng Vương lạnh lùng nói: "Tha xuống, mỗi người đánh mười gậy."



"Vâng" không có ai phản bác lời của hắn, càng không ai dám hỏi, tại sao lúc ở

Nghiệp Thành bọn họ muốn đến thì đến mà khi ở Chu Quốc thì không được?



Nghe tiếng gậy hành hình ở bên ngoài vang lên, Lan Lăng Vương trầm mặt, nói

từng câutừng chữ: "Đám người của Hà Gian Vương ngay lập tức sẽ chuyển

vào ở tại Hành Quán. . . . . . Nếu như để cho ta biết được, có người dám tự tiện để bọn họ bước vào phủ này, giết không cần hỏi"



Thì ra là hắn là muốn đề phòng Hà Gian Vương.



Ngay lập tức chúng giáp sĩ nghiêm nghị lên tiếng: "Không dám"



"Lui ra đi"



"Vâng"



Sau khi Lan Lăng Vương hạ lệnh xong, qauy sang dặn dò Trương Khởi: "Cứ ở yên đây." Dứt lời, hắn xoay người đi ra ngoài.



Trương Khởi biết Hà Gian Vương mới đến, nhất định hắn có rất nhiều việc muốn làm, liền khéo léo thi lễ, quay người đi về.



Lúc này bầu trời hơi u ám, Trương Khởi ngủ trên giường, đôi mắt híp lại

nhìn bầu trời bên ngoài, lúc này nàng chẳng muốn nghĩ gì cả cũng chẳng

muốn làm gì cả.



Cũng không biết đã qua bao lâu, tiếng nói của một thị vệ từ bên ngoài truyền đến, "Trương Cơ, SứTrần đến cầu kiến."



Sứ giả của Trần?



Trương Khởi nói: "Cho mời"



"Cho mời ——"



Trong tiếng truyền gọi trong trẻo, vang lên những tiếng bước chân, không bao lâu, cửa phòng kẹt một tiếng bị đẩy ra.



Không nghĩ rằng đối phương lại đến nhanh thế, Trương Khởi đang vừa chỉnh lại y phục tóc tai, vừa đi ra phòng, vội vàng hướng sau vừa lui, sau khi khom mình hành lễ, mới cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn về phía người đến.



Vừa mới ngẩng đầu, nàng liền ngẩn ra.



Người đứng ở cửa chính là Tiêu Mạc.



Vậy mà lại là Tiêu Mạc.



Thấy Trương Khởi đứng ngẩn ở chỗ đó, người vẫn còn chưa đứng thẳng lên, Tiêu Mạc chậm rãi đi tới. Hắn đỡ lấy bả vai của nàng, sau khi đỡ nàng đứng

thẳng lên, khóe miệng hắn nhếch lên, nhanh nhẹn quay lưng lại, quan sát bày trí ở trong phòng.



Sau khi hắn thong thả bước vài bước, giọng nói khàn khàn của hắn vang lên, "A Khởi, chúng ta sẽ đi đến nước Tề trước.”



Hắn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt trong suốt nhìn nàng, nhàn nhạt cười nói: "Muội có vui không?"



Miệng của Trương Khởi há rồi lại ngậm, ngậm rồi lại há, phải rồi,

chuyện xảy ra ở Kiến Khang rất kín đáo, người biết được không nhiều,

hắn sẽ không nghĩ rằng Lan Lăng Vương sẽ biết, cũng không nghĩ đến rằng

mình cũng sẽ biết.



Khẽ mím môi, Trương Khởi nhỏ giọng mà hỏi: “Mọi người đều đi sao?"



"Ừ, đi hết.Ai cũng sẽ đi."



Trương Khởi ừ một tiếng, nàng nhìn nửa khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Mạc, không nhịn được cúi đầu nói: "Huynh…huynh vẫn khỏe chứ?"



"Rất khỏe." Nụ cười củaTiêu Mạc như gió xuân, hắn nói một cách tao nhã lịch sự: "Chúng ta sẽ đến đất Tề trước, A Khởi, . Nếu như nàng ở bên Lan

Lăng Vương mà chịu thiệt thòi thì hãy nhớ nói với ta, ta sẽ đưa nàng

đi."
Trương Khởi thôi không nhìn nữa, nhàn nhạt cười nói: "Bằng da thịt này của A

Nguyệt, vẻ thùy mị này, vừa tự động đưa tới cửa, khóc xin đeo bám, sợ

rằng cũng chỉ có thể như vậy. . . . . . Quận Vương, nàng muốn gả, ngài

liền cưới nàng ta đi."



Ưu nhã lạnh lùng đến thế, bình phẩm từ đầu đến chân xem như một món hàng, không có chút tình cảm nào đến như thế,

phân tích tình cảnh vừa thảm khốc vừa thực tế.Mỗi một câu nàng ta nói

ra, mỗi một chữ, giống như một cái kim sắc bén, cắm thẳng vào trái tim

của Vũ Văn Nguyệt.



Trong lúc Trương Khởi đang bước về phía Lan

Lăng Vương thì đột nhiên, Vũ Văn Nguyệt hét lên một tiếng, nàng vùng dậy bò trên đất, tóc tai bù xù, không còn có chút nào õng ẹo làm dáng khàn giọng nói: "Không. . . . . . Ta không lấy. Ta muốn về nhà, ta muốn về

nhà"



Thấy dáng vẻ nàng ta gần như đang điên cuồng, tay phải

Trương Khởi ném một cái, vứt bọc quần áo lên người của Vũ Văn Nguyệt,

giọng nói mềm mại động lòng người: "Đây là xiêm áo, chỉnh đốn lại bản

thân cho tốt. . . . . . Ngươi yên tâm, chuyện ngày hôm nay, không có ai

dám để lộ ra nửa chữ, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc lập gia đình của

ngươi."



Nói đến đây, nàng đột nhiên quay ra nhìn Lan Lăng Vương,

cười cười quan sát hắn mấy lần, nàng lười biếng vương tay, ôm lấy cổ

hắn.



Nhuyễn ngọc ôn hương vừa ôm vào lòng, bất chợt Trương Khởi

ngửa đầu lên, cắn một cái thật mạnh lên má hắn, Lan Lăng Vương đau đến

mức rên lên một tiếng, hắn cau mày trừng mắt nhìn Trương Khởi, muốn đem

nàng đẩy ra, bàn tay đưa ra một nửa rồi ngừng lại.



Trương Khởi

hung hăng cắn một cái, để lại mấy cái dấu răng thật sâu trên má hắn, đưa hai tay ra ôm lấy gương mặt của hắn, nhỏ giọng nỉ non nói: "Lần này thì hay lắm, má trái bị thiếp cào, má phải lại bị thiếp cắn, Trường Cung,

người trong thiên hạ đều sẽ mắng thiếp là đố phụ" nói tới đây, hốc mắt

nàng lại rưng rưng nước, dường như việc nàng cắn mình là thiệt thòi lắm

vậy, khiến cho gương mặt của mình cũng trở nên cân xứng rồi, ra cửa bị

người thấy, đều thành chuyện lạ. Nàng còn uất ức à?



Nàng thật là

vì che dấu vết cào trên mặt hắn đấy chứ ?Chứ không phải là tìm cớ để xả

giận? Lan Lăng Vương chăm chú nhìn nàng thật sâu, hừ nhẹ một tiếng, đưa

tayôm eo nàng bế lên. Cứ ôm nàng như thế, hắn sải bước ra khỏi phòng.



. . . . . .



Đột nhiên nghe được tiếng cửa phòng nặng nề đóng lại, đám người Thu công

chúa và A Du cùng lúc quay lại.Nhìn thấy Lan Lăng Vương xiêm y xộc xệch, tóc đen xõa tung mà vẫn tuấn mỹ hút hồn cùng Trương Khởi quần áo cũng

tán loạn đang được Lan Lăng Vương ôm trong ngực.



Nét mặt của đám con gái cực kỳ phức tạp.



Mới vừa rồi, họ đứng ở ngoài cửa. Mà trong phòng, mỗi chữ Trương Khởi nói

ra, họ cũng nghe được rất rõ ràng,họ nghe thấy rất rõ Trương Khởi giễu

cợt vóc dáng của Vũ Văn Nguyệt thế nào, lại vừa dùng một giọng nói tàn

khốc cay nghiệt đến thế nào để khiến Vũ Văn Nguyệt nhìn ra sự thật .



Một Trương Khởi như thế, các nàng chưa từng gặp được, cũng chưa từng biết đến hay nghĩ đến cõi đời này còn có cô gáinhư thế.



Nhìn thì có vẻ mềm mại, kì thực lại lạnh lẽo, tàn khốc mà lý trí, non nớt

như thế mà lại cực kỳ thông hiểu việc đời, hoa mỹ tuyệt luânnhư vậy, rõ

ràng thấp hèn mà lại cao cao tại thượng. . . . . .Nàng, làm sao mà có

thể chỉ là một cơ thiếp nho nhỏ?



Trước khi Trương Khởi đến, bọn

họ cũng đã mắng, giễu cợt, thậm chí uy hiếp Vũ Văn Nguyệt, nhưng tất cả

các hành động ấy của các nàng so với biểu hiện của Trương Khởicó vẻ cực

kỳ thô thiển và bất lực.