Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 106 : Tránh thai

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Mặt đối mặt nhìn Trương Khởi, nghĩ đến sự giễu cợt vừa rồi của nàng ta, Thu công chúa theo phản xạ vội lấy hai tay ôm ngực. Động tác này vừa làm

được một nửa thì lại tỉnh lại, vội vàng ngẩng cao đầu, ngạo mạn nhìn về

phía Trương Khởi.



Nhưng lúc này, Trương Khời làm gì có thời gian

chú ý đến nàng ta? Nàng chỉ cúi thấp đầu, yên lặng giấu mình trong vòng

tay của Lan Lăng Vương.



Đối với đám con gái, Lan Lăng Vương trầm

giọng nói: “Hôm nay, ta chỉ chơi đùa với Ái Cơ một chút, ngoại trừ điều

đó ra, không có ai khác cũng không có việc gì nữa .”



Ánh mắt của hắn sắc bén như mũi tên liếc nhìn đám hầu gái mới vừa rồi chuẩn bị xông ra dẫn người bắt giam mà Vũ Văn Nguyệt mang đến. Dưới cái trừng mắt của hắn, đám hầu gái co cụm vào, Lan LĂng Vương nói: “Vào đi, Nữ lang nhà

các ngươi đang đợi trong đó đấy”.



Mấy đứa con gái bị hắn dọa sợ đến vỡ mật, nghe thấy hắn nói liền vội vàng vâng dạ, nơm nớp lo sợ mà vào phòng.



Đuổi đám tì nữ kia đi, Lan Lăng Vương liếc nhìn đám người Thu công chúa, hắn đang định nói, lại bị Trương Khởi đang nhu nhược trốn trong lòng hắn

ngăn lại: “Các nàng sẽ không nói ra đâu.”



A Du kia còn muốn làm

vợ của chàng, làm sao mà để chuyện này lộ ra được, làm sao có thể để Vũ

Văn Nguyệt kia chiếm được chiếm được vị trí của nàng ta.



Lan Lăng Vương nhíu mày một lúc, gật đầu với đám con gái, cứ thế ôm Trương Khởi sải bước về phía xe ngựa.



Đưa mắt nhìn bóng dáng hai người đã đi xa, Lí Ánh cô gái vẫn yên lặng một

bên, là Tề Quốc Qúy nữ lên tiếng: “Cũng chỉ là một đứa con gái riêng.”

Nàng ta nghiêm túc nói với Thu công chúa và A Du: “Một đứa con gái riêng như thế ở Trần Quốc cũng chỉ là một kĩ thiếp mà thôi, cho dù có học

được một thân tài nghệ đi chăng nữa, chẳng lẽ điều đó có thể thay đổi số phận hèn hạ mà ông trời ban cho nàng ta?”



Cái loại quan niệm

sống chết do trời, phú quý do trời đang cực kì thịnh hành ở nơi này, các quý tộc đều khắc ghi sâu vào đến tận trong cốt tủy.



Vì vậy vừa

nói xong câu này, những gì mà Trương Khởi mang đến liền nhanh chóng biến mất. Thu công chúa và A Du đều bình tĩnh lại. Nhìn chằm chằm chiếc xe

ngựa đã không thể nhìn thấy kia nữa, nói: “Đúng thế, cho dù nàng ta có

lớn lối đến mức đó, dân đen cũng mãi chỉ là dân đen.” Nói đến đó nàng ta trừng mắt nhìn đám người Vũ Văn Nguyệt vẫn đang ở trong phòng, quát

lên: “Đồ không biết xấu hổ, đáng đời, chúng ta đi thôi—“



Xe ngựa nhanh chóng chạy ra khỏi cửa lớn.



Lan Lăng Vương ôm Trương Khởi hơi thở dồn dập, sắc mặt đỏ ửng, trong hơi

thở mang theo một mùi hương hoa nhàn nhạt hòa lẫn với mùi rượu.


Bước vào trong phòng, Lan Lăng Vương liền hạ lệnh: "Chuẩn bị canh nóng"



"Vâng"



Hắn đặt Trương Khởi xuống.



Trương Khởi vừa được tự do, liền bám vào ngực hắn há to miệng mà thở, mặc cho cả người vẫn còn đang không mặc gì.



Hít thở một hồi, Trương Khởi từ từ bình tĩnh lại. Cảm thấy ánh mắt của hắn

nhìn chằm chằm mình, không khỏi ngẩng đầu lên, mơ màng hỏi hỏi: "Lang

quân nhìn thiếp làm gì?"



Lan Lăng Vương nhìn nàng chằm chằm, trầm ngâm nói: "A Khởi, nàng bây giờ không thể có con được." Cau mày suy

nghĩ một lúc, hắn nói to với bên ngoài: "Đi sắc một bát thuốc đến đây ."



Thấy Trương Khởi cụp mắt, hắn nghĩ một lúc, cuối cùng dịu dàng giải thích: "Chỉ là hiện tại không thể có."



Trương Khởi không để cho hắn nói tiếp liền ừ một tiếng, lên tiếng: "Thiếp biết."



Nàng đương nhiên là biết rôi, sau lần này Lan Lăng Vương trở về sẽ nghị hôn, trong lúc mấu chốt này, cho dù nàng có con, đứa bé đó cũng giữ lại

không được. Nếu như không muốn tới khi đó bị thứ thuốc độc ác làm sảy

thai tổn thương bản thân, không bằng hiện tại tránh đi.



Lúc trước, có lẽ hắn nói đùa, có lẽ là không nghĩ sâu như thế, đã nói đến

nếu như nàng có con thì như thế nào. Nhưng những lời nói đó không phải

là thật.



. . . . . . Nàng vẫn biết, rất nhiều những lời của đàn

ông đều không phải là thật. Người này trên đời này, có thể nắm chắc

được, trừ bản thân mình ra, còn có thể là ai?



Nghĩ tới đây, Trương Khởi ngẩng đầu lên.



Cười một nụ cười ưu nhã với Lan Lăng Vương, nàng nhàn cong môi, thì thầm nói: "Thiếp biết."



Nàng thản nhiên cười, nhẹ nhàng lui về phía sau. Mặc dù thân không mảnh vải, động tác kia , vẫn là phong lưu vô hạn.



Lan Lăng Vương không hề chớp mắt nhìn nàng lui ra phía sau, không biết thế

nào, trong lòng buồn bực . Lập tức, hắn xoay người sang chỗ khác, nhanh

chân đi vào trong phòng bên, bỏ lại Trương Khởi đứng lặng trong phòng

ngủ trống rỗng.