Chàng Trai Nhà Bên

Chương 7 :

Ngày đăng: 18:24 19/04/20


Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>



Từ: Dolly Vargas <[email protected]>



Về việc: Max Friedlander



Cưng à, tôi khó lòng bỏ qua việc nghe trộm cuộc trò chuyện nhỏ giữa cô với Nadine gần máy fax--có đúng là hai người đã đăng ký tham gia một phòng tập thể dục và đang bắt đầu buổi học đạp xe trên máy? Hoan hô hai cô! Cố lên nhé. Cho tôi biết nếu họ có chỗ ngồi trên khán đài hay phòng quan sát hay gì đó để tôi có thể đến và ngồi cổ vũ cho hai cô (và nếu họ cung cấp món ăn nhẹ, tốt nhất là các loại thức uống có cồn thì đó là cách duy nhất lôi được tôi vào một phòng tập, thề trước Chúa). Dù sao, về chuyện kia tôi nghe cô đề cập, cô có muốn biết vì sao anh ta không tán tỉnh cô không? Ý tôi là, Max Friedlander ấy. Nếu cô suy nghĩ, nó có ý nghĩa cả đấy... Ý tôi là, những chuyện chúng ta đã nghe về tính lăng nhăng không giới hạn bất chấp nỗi sợ kết hôn của anh ta, nỗi ám ảnh về việc canh đúng hình về bất cứ chủ đề đặc biệt nào mà anh ta đang chụp, nhu cầu được tán thán không dứt, khước từ yên bề gia thất, và giờ là cái việc đổi tên quái đản này? Thực sự, tất cả chỉ tóm gọn lại trong một điều: Anh ta là gay. Rõ ràng là thế rồi, cưng ơi. Vì thế anh ta mới không tán tỉnh c.



Dolly XXXOOO



Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>



Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>



Về việc: Bình tĩnh nào



Anh ta không phải là gay, được chứ? Dolly ơi là Dolly. Chị ta đang làm đầu óc cậu rối tinh rối mù lên. Chán chị ta thật. Peter Hargrave sẽ không bỏ vợ vì chị ta, Aaron vẫn đang thẫn thờ vì cậu, và Dolly không có gì hay hơn để làm là tra tấn cậu. Cậu đang cho chị ta được nước bằng cách lo lắng như thế này đây. Vậy ngày mai chúng ta đi tập giấc trưa hay lúc 5 giờ 30?



Nad



Tái bút: Tớ không phải nhắc đi nhắc lại với cậu là tớ ghét việc này, đúng không? Việc tập tành này ấy? Ý tớ là, lỡ may cậu không biết. Tớ ghét nó. Tớ rất ghét đổ mồ hôi. Nó chẳng tự nhiên chút nào. Thật đấy.



Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>



Từ: Mel Fuller <[email protected]>



Về việc: Nhưng điều đó làm sáng tỏ được thắc mắ



vì sao anh ấy không hôn tớ, hay quàng tay qua tớ, hay làm gì đó! Anh ấy là gay! Và tớ đã đề nghị lần tới anh ấy có đi bệnh viện thăm bác thì cho tớ đi với. Tớ chắc là đứa ngu triền miên nhất thế giới!



Mel



Tái bút: Ta đi giấc trưa để tập cho xong đi. Tớ biết cậu ghét nó, Nadine, nhưng nó tốt cho cậu. Và đổ mồ hôi là điều tự nhiên. Người ta đã như thế từ mấy ngàn năm nay rồi. Cậu biết cái gì mới là không tự nhiên không? Bộ ngực của Mariah Carey.



Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>



Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>



Về việc: Cậu...



đang bị suy nhược thần kinh à? Trước tiên, anh ta không phải là gay.



Thứ hai, dù có là gay, việc cậu nói cậu muốn đi cùng anh ta đến thăm bà bác đang hôn mê của anh ta không phải là ngu triền miên. Thật ra việc đó rất dễ thương. Tớ đã nói cậu đừng nghe Dolly rồi. Nhớ tấm khăn phủ giường bằng vải Chenille không? Nhớ khi cậu nói cậu thấy anh ta cho con chó ăn Alpo ngay trên đó không? Gay mà làm thế với vải Chenille?



Nad



Tái bút: Ai cũng biết Mariah làm ngực. Tin này làm cậu ngạc nhiên



Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>



Từ: Mel Fuller <[email protected]>



Về việc: Oh



Phải. Cậu nói đúng. Không anh chàng gay nào dám ngược đãi vải Chenille kiểu đó.



Ơn Chúa có cậu trong đời tớ, Nadine.



Mel



Tái bút: Nhưng nếu không phải là gay, sao anh ấy không viết lại? Tớ email cho anh ấy đã lâu về chỗ lún nhiệt đới, và từ lúc đó, chúng đã nâng lên thành bão rồi!



Gửi đến: [email protected]



Từ: Jason Trent <[email protected]>


Được rồi.



Anh sẽ đặt bàn lúc 8 giờ. Tuy nhiên anh hy vọng em biết mình làm gì khi để anh chọn nhà hàng. Anh rất mê các món lòng.



J



Gửi đến: [email protected]



Từ: Mel Fuller <[email protected]>



Về việc: Em không tin đâu



Anh chỉ đang cố dọa em thôi. Em lớn lên từ trang trại đấy.



Bọn em ăn lòng trên bánh mì nướng mỗi sáng khi điểm tâm.



M



Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>



Về việc: Giờ thì em



làm anh thấy sợ rồi. Hẹn em lúc 6 giờ.



J



Gửi đến: John Trent <[email protected]>



Từ: Trung úy Paul Reese <[email protected]>



Về việc: Tối qua



Trent,



Này, tôi không biết xin lỗi sao cho đủ. Tôi không biết giữa anh và em tóc đỏ có chuyện gì, nhưng tôi không cố ý để lộ nó. Tôi chỉ quá kinh ngạc khi thấy anh ở đó! Ý tôi là, John Trent, tại Trung tâm Thú y? Kiểu tội ác gì mà anh ấy đang theo dõi? Chắc là một loại gà... Xin lỗi. Không thể kiềm lại được.



Thật tình là, chúng tôi đến đó để thăm Hugo, con chó đánh hơi tìm bom của khu vực. Chẳng biết gã nhà quê nào đã quăng cho nó một đống KFC thừa từ bữa trưa, và anh biết họ nói gì về chó và xương gà rồi đấy... Hóa ra là đúng thật. Dù vậy Hugo được cho là đang hồi phục hoàn toàn. Anh đang làm gì ở đó thế? Anh trông có vẻ mệt mỏi. À, ấy là với một anh chàng đang có một cô em nóng bỏng trên tay đấy nhé. Cho tôi biết nếu có việc gì tôi có thể làm để đền bù cho anh... Có lẽ thu xếp vài vé phạt đậu xe? Giam chồng tóc đỏ không cho bảo lãnh vào cuối tuần. Gì cũng được. Bất cứ việc gì để sửa sai lần



Paul



Gửi đến: Sergeant Paul Reese <[email protected]>



Từ: John Trent <[email protected]>



Về việc: Tất cả đã được tha thứ



Ít nhất là bây giờ. Tối qua, rõ ràng tôi có thể bóp chết anh.



Không phải lỗi của anh. Ý tôi là, việc anh nhìn thấy tôi ấy. Anh nói, Mọi việc thế nào rồi, Trent?, như bất kỳ người bình thường nào. Làm sao anh biết hiện tôi đang sống dưới một cái tên giả? Nhưng điều không ngờ nào đã làm nên một buổi tối thảm họa nhất mọi thời đại--Ai mà biết mèo ăn dây thun chứ? Tôi đương nhiên là không biết rồi. Làm sao những con vật này sống thọ như chúng đã đang sống chứ? Chúng hơi bị đần--nhưng hóa ra “khôn” hơn những gì tôi có thể tưởng tượng. Vậy xem như anh đã được tha thứ, bạn của tôi.



Còn về phần tóc hoe đỏ, đó là cả một câu chuyện dài. Có lẽ ngày nào đó tôi sẽ kể cho anh. Dĩ nhiên còn tùy vào việc nó thành ra thế nào nữa. Bây giờ quay trở lại vụ Trung tâm Thú y giùm tôi cái. Tôi phải bảo lãnh con mèo ra, nó bình phục tốt đẹp sau ca phẩu thuật ruột. Và trên đường về nhà từ bệnh viện, tôi sẽ mua cho nó con cá thơm nhất, bự nhất chưa từng thấy, như là một lời cám ơn vì suy nghĩ tử tế của nó trong việc cho vào bụng cọng dây thun đó.



John



Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>



Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>



Về việc: Sao????



Cậu đã mặc gì? Cuối cùng cậu đi đâu? Cậu có vui không?



CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA????



Nad