Chàng Trai Nhà Bên
Chương 8 :
Ngày đăng: 18:24 19/04/20
Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>
Từ: Mel Fuller <[email protected]>
Về việc: Nó đã xảy ra
Tớ mặc váy quấn đen ngắn hiệu Calvin Klein với áo len tơ có tay dài dưới cùi chỏ cổ chữ V màu xanh nhạt cùng đôi xăng-đan dây quấn quanh mắt cá gót cao 7cm màu xanh da trời.
Cuối cùng bọn tớ chẳng đi đâu cả. Chẳng có ăn tối gì hết.
Có.
Nó đã xảy ra.
Không hẳn, nhưng gần như thế. Chuyện xảy ra là, tớ đang đánh lớp son cuối lên môi thì có tiếng gõ cửa. Tớ ra mở. Là John. Anh ấy đeo cà vạt! Không tin được. Anh ấy trông thật tuyệt --có điều rất lo lắng. Tớ mới hỏi, Có chuyện gì vậy?
Anh ấy trả lời, Là Tweedle-dum. Nó bị làm sao ấy. Phiền em qua xem một chút? Vì vậy tớ đi qua xem, và không còn nghi ngờ gì nữa, Tweedle-dum, là đứa hiếu động và tình cảm hơn trong hai con mèo của bà Friedlander, đang nằm dưới bàn ăn như một đứa bé vừa xơi quá nhiều kẹo Necco Wafers. Nó không muốn ai chạm vào, và gừ lên khi tớ cố làm thế.
Dù sao, tớ bất chợt nhớ một chuyện, nên nói, Chúa ơi, anh tháo cọng dây thun cột quanh tờ Ký sự khi mang vào nhà chưa? Vì anh biết Ký sự họ nghĩ nên quấn dây thun quanh tờ báo để các trang báo không bị rơi ra, vì khách hàng của nó sẽ kinh hoàng nếu một trang nào đó bị mất và họ không đọc được phần tin tài chính hay tin gì đó. Và John nói, Không. Anh phải làm vậy sao? Và đó là lúc tớ nhận ra mình quên nói anh ấy điều quan trọng nhất về bọn chó mèo của bác anh ấy: Tweedle-dum ăn dây thun. Em nó, Tweedle-dee cũng thế. Cho nên Tweedle-dee mới không còn ở với chúng ta nữa. Ta phải mang con mèo này đến bệnh viện ngay! Tớ la lên. John nhìn sững sờ. Em đang đùa, đúng không? Không, em nói thật đấy. Em đi lấy giỏ đựng mèo ở chỗ bà Friedlander hay cất trên kệ cao nhất của tủ vải. Anh quấn nó vào trong khăn. John cứ đứng ngớ ra đó. Em thực sự nghiêm túc. Em hoàn toàn nghiêm túc, tớ nói. Chúng ta phải lấy sợi dây thun ra trước khi nó làm thủng cái gì đó.
Thật ra, tớ có biết dây thun có thể làm thủng cái gì đâu, nhưng khi nhìn vào đôi mắt mờ đi của Tweedle-dum, có thể nói ngay nó là một con vật đang bị ốm.
Vì vậy John lấy khăn và bọn tớ quấn vào Tweedle-dum cho ấm (John bị nhiều vết cào trông khá tệ trước khi anh ấy xong việc) và đưa nó đến Trung tâm Thú y, là nơi tớ biết bà Friedlander đã đưa Tweedle-dee đến khi nó có cuộc đụng độ chết người với sợi dây thun của tờ Ký sự. Tớ biết là vì bà ấy đã yêu cầu những người đưa ma gửi phúng điếu bằng vật phẩm thay vì hoa sau khi Tweedle-dee chết. Ngay khi bọn tớ bước vào, họ rước Tweedle-dum và đưa nó đi chụp X-quang ngay. Bọn tớ chẳng biết làm gì ngoài ngồi đợi và cầu nguyện. Nhưng ngồi lầm thầm cầu nguyện đâu có dễ, vì trong đầu tớ chỉ nghĩ đến việc ghét cay ghét đắng Ký sự đã làm hỏng cuộc hẹn quan trọng của tớ. Ít ra thì, tớ cũng nghĩ nó có thể là một cuộc hẹn. Tớ cứ nghĩ làm sao Ký sự luôn lấy được tin sốt dẻo trước chúng ta, và làm sao họ tổ chức được tiệc Giáng sinh tại Câu lạc bộ Nước, trong khi chúng ta luôn ở Bowlmore Lanes. Và làm sao số lượng báo phát hành của họ hơn hẳn bên ta những một trăm ngàn tờ, và làm sao họ luôn giành được các giải thưởng báo chí, và mụcPhong cách của họ in màu, và họ thậm chí không thèm có trang Lượm lặt. Thế là tớ thấy mắc cười. Chẳng biết tại sao.
Nhưng tớ chỉ bắt đầu cười khi một lần nữa Ký sự xoay sở thế nào mà làm hỏng được cả chuyện của chính tớ. John hỏi vì sao tớ cười, vậy là tớ kể cho anh ấy nghe (không phải phần Ký sự phá hủy cuộc hẹn, mà là phần còn lại). John cũng bắt đầu cười. Tớ không biết tại sao anh ấy cười, ngoại trừ, tớ không có ấn tượng mấy là anh ấy thuộc tuýp hay cầu nguyện. Anh ấy cứ cười phá lên. Nói thật là anh ấy đã cố nhịn, nhưng đôi khi nó cứ bật ra thôi. Trong lúc đó những con người quái dị nhất cứ đi vào cùng những ca cấp cứu kỳ lạ nhất! Như một bà đến vì con chó tha mồi lông vàng của bà ta xơi hết đống thuốc Prozac của bà ta. Bà kia đến vì con cự đà của bà ấy đã đớp một chiếc lá đang bay trên ban công tầng 7 (và hạ cánh an toàn xuống mái cửa hàng ăn uống bên dưới). Bà thứ ba đang lo cho con nhím, nó không đang hành động đúng. John thì thào với tớ, một con nhím thì phải hành động thế nào mới gọi là đúng? Chuyện có gì vui đâu. Có điều bọn tớ không tài nào nín được cười. Và bọn người họ nhìn bọn tớ với ánh mắt khó chịu, như thế còn làm tớ cười tợn hơn. Vậy là bọn tớ ngồi đó, ăn mặc sang trọng nhất trong đám, vờ như thấy thoải mái trong mấy cái ghế nhựa cứng ngắc và cố nhịn cười, nhưng dù có làm thế--Ít ra cho đến khi cảnh sát bước vào. Họ đến để thăm một con chó đánh hơi tìm bom của đội, nó bị hóc xương gà. Một người trong nhóm nhìn thấy John liền kêu lên, Này, Trent, anh đang làm gì ở đây vậy? John ngừng cười ngay tắp lự. Anh ấy bỗng đỏ bừng và nói, Ồ, chào Trung úy Reese. Anh ấy nhấn rất mạnh từ Trung úy. Trung úy Reese nhìn khá sửng sốt. Anh ta bắt đầu nói gì đó, nhưng ngay lúc ấy, bác sỹ bước ra và gọi, Anh Friedlander? John nhảy dựnga, Tôi đây, và vội vã đi lại chỗ bác sỹ. Bác sỹ bảo Tweedle-dum quả thực đã nuốt một sợi dây thun và nó bị rối trong cái ruột nhỏ của con mèo, và phẫu thuật là cần thiết, nếu không con mèo chẳng sống nổi. Họ có ý làm phẫu thuật ngay, nhưng mà phí mổ rất mắc, 1500 đô-la, cộng thêm 200 qua đêm ở bệnh viện. $1700 tất cả. Tớ sốc ngay. Nhưng John gật đầu và móc bóp bắt đầu rút thẻ tín dụng ra--Nhưng anh ấy cất nó lại nhanh như chớp và nói anh ấy quên mất, tất cả thẻ của anh ấy đều đã chi xài hết mức cho phép, và anh ấy sẽ đi ra máy ATM rút tiền mặt. Tiền mặt! Anh ấy sẽ trả bằng tiền mặt! $1700 bằng tiền mặt! Vì một con mèo! Có điều tớ đã nhắc anh ấy không thể rút quá nhiều tiền mặt từ một máy rút tiền trong một ngày. Tớ nói, Để em tính vào thẻ của em cho, rồi anh có thể trả lại cho em sau. (Tớ biết cậu định nói gì, Nadine, nhưng không đúng đâu: anh ấy sẽ trả lại cho tớ, tớ biết mà). Nhưng anh ấy từ chối thẳng. Và việc kế tiếp tớ biết là anh ấy đã đi qua thu ngân để sắp xếp một kế hoạch chi trả, bỏ tớ lại cho ông bác sỹ và mấy anh cảnh sát, họ vẫn đứng đấy nhìn tớ như bị thôi miên. Đừng hỏi tại sao. Chắc chắn là do cái váy quá ngắn của tớ chứ chẳng còn cái gì khác.
Rồi John trở lại và nói mọi việc đã thu xếp xong, cảnh sát rời đi, và bác sỹ đề nghị bọn tớ ở lại cho đến khi phẫu thuật hoàn tất, phòng khi có rắc rối. Vì vậy bọn tớ trở về ghế và tớ nói, Sao anh cảnh sát đó gọi anh là Trent? John nói, Ồ, cảnh sát là thế mà, họ luôn đặt nickname cho mọi người. Nhưng rõ ràng tớ cảm thấy có điều gì đó anh ấy chưa nói với tớ.
Cháu biết. Cháu biết. Sau vụ Heather thất bại, nội mặc kệ cháu muốn làm gì thì làm. À, phải mất nhiều công sức mới áp chế được một người như cháu hơn là cứ tìm một cô gái mà cháu chưa hề cầu hôn nhưng đã đăng ký vô trang mua sắm Bloomingdales như là bà John Trent tương lai rồi (và vì những tấm ngân phiếu $1000, không hơn không kém). Nhưng trước khi nội bắt đầu hò hét bắt cháu đưa cô ấy đến, cho phép cháu trình bày vài... trở ngại nhỏ. Không có mối quan hệ lãng mạn nào ở thành phố New York này là đơn giản cả, nhưng mối quan hệ này thậm chí còn phức tạp hơn cả phức tạp. Tuy nhiên cháu tự tin là mình có thể giải quyết được. Cháu phải giải quyết được. Cháu chỉ chưa có ý tưởng để xử lý nó ra sao thôi.
Dù sao, với nhiều lời xin lỗi thân thương, cháu mong sao nội vẫn đoái hoài đến đứa cháu này.
Cháu John của nội
Tái bút: Để đền cho nội, cháu sẽ đến buổi Gây quỹ Nhận thức về ung thư tại Trung tâm Lincoln vào tuần tới, vì cháu biết nội là người ủng hộ lớn nhất của nó. Thậm chí cháu sẽ mở tài sản ủy thác và viết một tấm séc bảo đảm có bốn con số không. Thế sẽ góp phần làm bộ lông của nội bớt xù chưa ạ?
Gửi đến: Mel Fuller < meliss[email protected]
Từ: Don and Beverly Fuller <[email protected]>
Về việc: Cẩn th
Chào con gái, lại là mẹ nữa đây, đang viết cho con trên email. Hy vọng con đang dè chừng cẩn thận vì tối qua mẹ xem trên chương trình tin tức Tom Brokaw thấy có thêm một hố sụt khủng khiếp nữa ở Manhattan. Hố này ở ngay đằng trước một tòa báo, không sai vào đâu được!
Dù vậy con cũng đừng lo, nó là tờ báo con ghét, cái tờ học đòi đấy. Tuy nhiên, hãy thử suy nghĩ xem, con có thể đã ngồi trên chiếc taxi rơi xuống cái hố sâu 6m đó. Trừ phi mẹ biết con chẳng đời nào đi taxi vì con dành hết tiền vào khoản quần áo. Nhưng cái cô gái tội nghiệp đó! Phải mất đến ba lính cứu hỏa mới lôi được cô ấy ra (con bé xíu xiu, sẽ chỉ cần một lính cứu hỏa thôi để lôi con ra bất kỳ cái hố nào, mẹ nghĩ vậy).
Dù sao, mẹ chỉ muốn nói là HÃY CẨN THẬN! Hãy nhìn xuống mọi nơi con đi--nhưng cũng nhìn lên, vì mẹ nghe nói máy điều hòa không khí đôi khi cũng bay ra khỏi cửa sổ nếu không được vít chặt và có thể rơi xuống người đi đường bên dưới. Thành phố đó đầy rẫy những hiểm họa! Sao con không về nhà và làm cho tờ Duane? Mẹ gặp Mabel Flemming ngày hôm kia tại cửa hàng Mua Và Bỏ Giỏ và bà ấy nói chắc chắn sẽ thuê con viết mục Giải trí và Nghệ thuật của họ.
Con suy nghĩ đi nhé. Chí ít không có tí nguy hiểm nào ở Lansing--không hố sụt hay máy điều hòa rơi hay bọn giết người thích diện đồ phụ nữ. Chỉ có vụ một thằng cha bắn bị thương hết khách hàng ở cửa hàng thực phầm lần đó, nhưng nó xảy ra cũng nhiều năm rồi.
Yêu con gái,
Mẹ
Tái bút: Con sẽ không bao giờ đoán nổi đâu! Một trong những cậu bạn trai cũ của con đã lấy vợ! Mẹ đính kèm thông báo cho con xem.
Đính kèm:
Ảnh bơ đậu phộng Goober và cô gái có đầu tóc phồng
Crystal Hope LeBeau và Jeremy “Jer” Vaughn, đều là công dân của Lansing, đã thành hôn tại Nhà thờ Cơ Đốc Lansing thứ bảy qua. Cha mẹ cô dâu là Brandi Jo và Dwight LeBeau, người Lansing, chủ nhân của tiệm rượu Buckeye Liquors trên phố chính khu trung tâm Lansing. Cha mẹ chú rể là Joan và Roger Vaughn. Joan Vaughn ở nhà nội trợ. Roger Vaughn làm việc cho Smith Auto. Tiệc chiêu đãi được tổ chức tại Chi nhánh Hội Tam điểm Lansing, nơi ông LeBeau là thành viên. Cô dâu, 22 tuổi, tốt nghiệp trường Trung học Lansing và hiện làm việc tại thẩm mỹ viện Beauty Barn. Chú rể, 29 tuổi, tốt nghiệp trường Trung học Lansing và đang làm việc cho Buckeye Liquors. Sau tuần trăng mật tại Maui, cặp đôi sẽ sinh sống tại Lansing.