Charlie Bone 2: Charlie Bone Và Quả Cầu Xoắn Thời Gian

Chương 20 :

Ngày đăng: 15:22 19/04/20


Trong giá lạnh



Charlie chạy ù một mạch đến cuối đường, rồi tông thẳng vô một cánh cửa ở cuối hành lang, suýt nữa thì húc ngã Fidelio.



"Em quên gõ cửa," Fidelio cáu kỉnh. "Có người đang theo dõi."



"Ai vậy?" Charlie trông thấy Billy Raven biến mất vô phòng để áo khoác.



"Ồ không," nó rên rỉ. "Lại là nó."



Đúng lúc đó, Manfred và Asa hiện ra ở cuối tiền sảnh. Trông dáng bộ Manfred hằm hằm. Ngay khi thấy hai thằng bé, nó nạt nộ:



"Đi ra! Đi ra! Tại sao chúng mày không ở ngoài kia, hả?"



"Trời... ờ... ờ... ướt," Charlie lắp bắp.



"Ướt cái gì mà ướt? Tất nhiên là ướt rồi. Chúng mày sợ tuyết à?"



"Tụi em không kiếm ra ủng," Fidelio nói lẹ.



"Thế thì lấy giày mày ra!" Manfred sủa.



"Nhưng... ," Charlie bắt đầu.



"Giày chúng mày cũng ướt chứ gì. Hay là sao? Vậy chúng mày mới học được thế nào là mất ủng."



Manfred đã để mình rơi vô trạng thái mất bình tĩnh cực độ. Gương mặt xanh xao thường nhật của nó giờ đã chuyển thành tím tái.



Charlie và Fidelio líu ríu đi ra vườn, không hó hé một lời.



"Phùu. Anh cá tất cả là tại Olivia," Fidelio nói.



"Em hy vọng Olivia không bị cấm túc," Charlie rầu rầu. "À, Henry không có ở tháp. Bây giờ em không biết phải làm gì nữa."



"Tụi mình sẽ kiếm được cậu ấy," Fidelio nói một cách tự tin. "Nhưng tụi mình phải kiếm ra trước Manfred. Trong tháp có gì mà em sợ dữ vậy? Trông em cứ như gặp ma ấy."



"Em nghĩ chắc em gặp ma thật," Charlie nói. "Kinh khủng. Đen thui mà lại lều bều."



"A, thiếu phụ bóng tối," Fidelio bảo. "Gabriel có kể cho anh nghe về bà này. Bà hay luẩn quẩn quanh tháp nhạc. Anh nghĩ bà ấy thích nghe thầy Pilgrim chơi đàn piano."



Vài phút sau, Olivia nhập bọn với tụi nó trong vườn.



"Chào các đằng ấy, tốt đẹp chớ?" Nó hỏi.



"Quá tuyệt," Charlie khen. "Chắc bồ cầm chân hai thằng ít nhất cũng được mười phút."



"Làm sao em làm được vậy?" Fidelio hỏi.



Olivia kể lại tai nạn đánh rơi khay đồ ăn của nó.



"Nhưng giờ tớ bị cấm túc rồi," nó nói. "Cho nên tớ sẽ không được về nhà cho tới tận tối thứ bảy."



Mặt Charlie xị xuống.



"Mình xin lỗi. Lẽ ra mình phải tính tới vụ này."



"Ồ, nhằm gì," Olivia bảo. "Tớ sẽ đi thám thính đôi chút, miễn là có ai đó cùng bị cấm túc chung với tớ. Tớ không thích ở lại một mình."



"Ô." Charlie càng thấy áy náy hơn. Nó nói:



"Ồ, đừng giận nhé, bây giờ mình mắc công chuyện."



"Dĩ nhiên rồi. Ông anh họ Henry," Olivia vui vẻ. "Tớ hiểu mà. Tớ cũng biết Fido sắp phải học nhạc hay gì gì đó mà."



"À, vì em nhắc cho nên... ," Fidelio ngắc ngứ.



"Có sao đâu nào! Đừng có làm mặt áy náy vậy chớ, cả hai ông. Để tớ thử thuyết phục Emma Tolly coi."



Olivia nhảy loi choi trong đôi ủng tím và tiến về phía Emma, đang vừa đi dạo, vừa chúi mũi vô một cuốn sách.



Hai thằng bé dành hết giờ giải lao còn lại đi tới lui trên những phiến đá bên ngoài cánh cửa ra vườn. Trời đã ấm hơn khoảng năm, sáu độ, và giờ tuyết đang biến thành một thứ nước bùn loãng. Chiếc giày bên trái của Charlie bị lủng, thấm nước.



Trước khi hồi còi rúc lên báo hiệu hết giờ giải lao, Olivia lại chỗ tụi nó, vẻ buồn so.



"Đoán coi cái gì nào," nó noí. "Emma Tolly không muốn để bà dì lại một mình vào cuối tuần. Tớ hỏi mấy người: tớ đã giúp nó thoát khỏi cái gia đình lạnh lẽo kinh tởm kia, mà giờ nó thậm chí không dành được thêm vài giờ ở cùng với tớ."



"Vậy thì mình sẽ cố gắng để bị cấm túc," Charlie nói. "Để Henry đợi thêm một chút cũng được."



"Không, cậu ấy không đợi được đâu," Olivia phản đối. "Mấy người phải đưa cậu ấy ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Thôi được. Bindi sẽ ở lại với tớ."



Rồi nó lắc đầu:



"Tớ không biết cái gì ám Emma. Dạo này nó hay giữ kẽ lắm."



"Trước đây bạn ấy chưa bao giờ có một gia đình thật sự," Charlie nói. "Mình nghĩ bạn ấy muốn được ở với gia đình cành nhiều càng tốt."



"Hừ," Olivia thong dong bước đi khỏi.




Khi nó tỉnh giấc, Henry đang ngồi, mỉm cười với nó, người vẫn choàng chiếc áo choàng màu đỏ. Tay cậu đang cầm một cái ca đựng thứ gì đó bốc khói và tỏa mùi thơm ngọt.



"Chào lần nữa, Charlie!" Henry nói.



Charlie hấp háy, dụi dụi mắt.



"Em xin lỗi, Henry," nó ngơ ngác. "Không xong, phải không anh? Em cố kéo anh ra nhưng không biết có cái gì đó cứ níu em lại."



Henry gật đầu.



"Tôi sẽ ở lại đây với bà bếp trưởng," cậu bảo. "Không ai biết căn phòng này, cho nên tôi sẽ an toàn cho tới khi tụi mình quyết định được phải làm gì tiếp."



Bà bếp trưởng lạch bạch bước quanh lò sưởi. Bà lấy một khay bánh nhỏ ra khỏi lò nướng và xóc bánh lên dĩa.



"Lấy một chiếc đi," bà nói, chìa cái dĩa ra cho Charlie. "Xong rồi ta nghĩ con nên mò lại giường đi thôi."



"Cảm ơn bà!" Charlie cầm chiếc bánh và cắn một miếng. Ngon tuyệt.



"Ngon lắm," nó nói nhanh.



"Không phải lỗi của con, Charlie à!" bà bếp trường nói, như đoán được ý nghĩ của Charlie. "Đáng ra ta không nên vội vã đổ lỗi cho con. Trong cả đám chỉ được mỗi con thôi."



"Sao bà cứ nói câu đó hoài vậy ạ?" Charlie hỏi. "Trong cả đám chỉ được mỗi con thôi. Nghĩa là sao ạ?"



"Để khi khác ta sẽ nói."



Charlie ngước nhìn bà bếp trưởng. Trong tích tắc, nó thoáng thấy một gương mặt khác đằng sau những đường nét già nua, sương gió của bà - một gương mặt trẻ trung và xinh đẹp. Nó muốn giây phút đó đứng lại mãi mãi. Chưa bao giờ nó cảm thấy ấm áp và an toàn như bây giờ, khi nó ngồi trong căn phòng tranh tối tranh sáng của bà bếp trưởng; đằng sau bà, tiếng lò sưởi lách tách, và tiếng những con mèo lửa gừ gừ mãn nguyện, khi chúng liếm láp tô sữa đặt trước lò sưởi.



"Bà là ai hả bà?" Charlie hỏi.



"Ta à?" Bà mỉm cười. "Ta là thanh đá nam châm của tòa nhà này. Ta canh chừng cho tất cả bọn con khỏi bay mất vô bóng đêm."



"Nhưng tên bà là gì?"



"Để khi khác."



"Ngày mai con trở lại đây được không?" Charlie hỏi. Nó muốn biết nhiều hơn nữa.



"Tốt hơn là không," bà bếp trưởng gạt phắt. "Hãy đợi ít lâu nữa. Sẽ có vài người nào đó theo dõi con. Và có cả thứ không hẳn là người."



Bà hất đầu về phía một hình thù mập ù, xuất hiện trong bóng tối phía sau căn phòng.



May Phúc bước lạch bà lạch bạch vô vùng sáng. Rõ ràng là nó muốn ngồi trước lò sưởi, nhưng lũ mèo gầm gừ và con chó già đành phải thụt lùi lại.



"Con đã thấy nó trước đây rồi," Henry nói to. "Nó già lắm bà nhỉ."



"Nó là gián điệp đấy," bà bếp trưởng bảo. "Cho nên, nếu con gặp nó thì thể nào nó cũng đã kể cho ai đó biết rồi. Charlie Bone, con phải về ngay. Ai đó có thể đã phát hiện ra giường của con trống trơn."



Charlie nuốt chửng miếng bánh cuối cùng và chúc anh họ nó ngủ ngon. Rồi nó theo bà bếp trưởng qua mê cung những tủ âm tường và hành lang dẫn ra tiền sảnh. Ở đây, bà bếp trưởng lấy một chiếc đèn pin từ trong túi ra, trao cho Charlie.



"Ánh sáng tốt lắm đấy," bà thì thầm. "Đi ngay đi, và đừng nói với ai về những gì xảy ra tối nay đấy. Ta nhấn mạnh là "bất cứ ai" cũng không nói."



"Bạn thân nhất của con đã biết về Henry rồi."



Bà bếp trưởng lắc đầu.



"Không sao. Nhưng càng ít người biết về Henry càng tốt."



"Vâng. Con hứa sẽ không nói cho bất kỳ ai biết anh ấy ở đâu."



Bà bếp trưởng nhìn Charlie đi qua tiền sảnh và bắt đầu lên cầu thang. Bà vẫy nó một cái thật nhanh rồi lững thững quay lại phòng.



Bà bếp hài lòng khi thấy Henry Yewbeam đã chìm vô giấc ngủ không mộng mị. Lấy cái ca không ra khỏi tay cậu, bà đặt nó lên tủ chén. Ba con mèo đã uống xong phần sữa của mình và đang nhìn bà chờ đợi. Bà liền bước lên cái ghế dưới ô cửa trời và mở cửa ra lần nữa.



Những con mèo lửa chạy lại ghế, nhảy lên lưng ghế và từ đó nhún mình phóng qua ô cửa trời.



"Cám ơn, các con yêu," bà bếp trưởng nói. Bà đóng ô cửa trời lại và bước xuống khỏi ghế.



"Giờ đến lượt mày," bà nói với con chó mập ú, lúc nãy đã lê được tới chỗ ưa thích nhất của nó trước lò sưởi.



"Ta thừa biết mày là cái gì," bà bếp trưởng nói với May Phúc, "nhưng cho tới giờ mày vẫn là một thằng bé ngoan và không khai ra căn phòng này, ngay cả với thằng bạn Billy Raven của mày."



May Phúc nhìn bà bếp trưởng và rừ nhè nhẹ.



"Giờ, nghe đây. Đố mày dám nói với bạn mày về thằng bé đó đấy," bà chỉ Henry đang ngủ trong chiếc ghế bành bự.



Con May Phúc nhìn bà bếp chằm chằm với đôi mắt nâu buồn thảm. Dù bà không nói bằng ngôn ngữ của nó, nhưng nó biết bà đủ rõ để mà có thể hiểu chính xác điều bà đang nói.



"Nếu mày để lộ bí mật thì sẽ không còn quà cáp của bà bếp trưởng này nữa nghe chưa. Không có giường bên lò sưởi, hay đi dạo công viên gì nữa. Khi đó mày phải cút khỏi đây, vì tao đâu có cần mày làm gì, cục mỡ lười chảy thây à vì mày vô dụng đối với ta, đồ chảy mỡ à. Lâu nay tao chăm mày chỉ vì tao tử tế với mày thôi."



Rồi bà vẩy ngón tay trỏ trước mặt nó.



"Rõ rồi chứ?"



May Phúc gừ gừ và vùi mình vô cái ổ. Nó rất hiểu rằng mình đang được phong lưu.