Charlie Bone 2: Charlie Bone Và Quả Cầu Xoắn Thời Gian

Chương 22 :

Ngày đăng: 15:22 19/04/20


"Người ta không thể quay về!"



Qua nửa đêm được năm phút, Billy Raven rời khỏi phòng ngủ chung. Charlie tự hỏi liệu nó có thể mang Gabriel tới phòng của bà bếp trưởng và trở về trước khi Billy quay lại hay không.



"Gabriel!" Nó thì thầm, lay vai Gabriel. "Dậy đi! Tới giờ đi rồi."



Gabriel ráng chuồi khỏi giường, lóng ngóng trong bộ đồ ngủ.



"Rồi!" Nó ọ ẹ.



Charlie nắm tay Gabriel và kéo ra khỏi phòng ngủ chung. Chỉ khi ấy nó mới bật đèn pin của bà bếp trưởng lên. Ánh đèn dịu tỏa rõ mọi chi tiết của dãy hành lang dài.



"Chao!" Gabriel thốt lên. "Hết sảy!"



"Theo em!" Charlie thì thào.



Nó bắt đầu đi như chạy, ráng nhẹ nhàng hết sức, trong khi đằng sau nó, Gabriel loạng choạng và vấp lên vấp xuống trong đôi dép lê không vừa chân.



Vừa đúng lúc Charlie tìm được đường dẫn tới cánh cửa tủ dẫn vô phòng bà bếp trưởng, thì Gabriel trông như kiệt sức. Những ngón tay trên bàn tay trái lại bắt đầu thốn trở lại, và cơn đau khiến nó nhức nhối khắp mình.



Charlie không thích xông vô phòng của bà bếp trưởng mà không báo trước, vì vậy nó lịch sự gõ lên cánh cửa tủ.



Có tiếng bước chân lệt xệt đằng sau cánh cửa, và rồi cửa mở ra, kẹt một tiếng.



"Nói mau," bà bếp trưởng gắt, hé mắt nhìn Charlie. "Con làm gì ở đây?"



"Con xin lỗi, bà bếp trưởng," Charlie nói, "Nhưng... "



Đằng sau nó, Gabriel rên lên một tiếng nho nhỏ.



Bà bếp trưởng mở cửa rộng ra hơn một tí. Bà đang mặc chiếc aó choàng đỏ.



"Khiếp quá," bà la lên. "Cái quái gì thế này?"



"Gabriel," Charlie nói với bà. "Anh ấy gặp tai nạn do một cái găng tay.



"Chậc! Chậc! Vô đây thôi."



Charlie dẫn bạn bước qua cái tủ tường.



Gabriel kinh ngạc nhìn quanh căn phòng bí mật của bà bếp trưởng.



"Chỗ này thích quá đi mất," nó trầm trồ.



Bà bếp đặt Gabriel ngồi xuống và xem xét chiếc găng tay, trong khi Charlie kể cho bà nghe làm sao mà nó lại có cái găng, rồi làm sao mà Gabriel khốn khổ lại có một phép thuật xui xẻo là cứ phải trải qua cảm xúc của người khác, mỗi khi nó mặc quần áo của họ vô.



"Hừ," bà bếp trưởng lẩm bẩm. "Đó là chiếc găng tay của Dorothy."



"Dorothy?" Charlie hỏi.



"Là tên của thiếu phụ bóng tối," Gabriel nói. "Bà ấy quanh quẩn trên tháp nhạc. Tôi cũng có lần trông thấy bà ấy. Bà ấy bị dập mấy ngón tay vì kẹt vô cửa."



Bà bếp trưởng gật đầu.



"Hóa ra tụi con kêu bà ấy như vậy hả? Thiếu phụ bóng tối. Thôi được, ta cho tụi con biết luôn, thiếu phụ bóng tối chính là bà Bloor đấy."



"Cái gì? Mẹ của Manfred?" Charlie kinh ngạc. "Con nghĩ là bà ấy... ừm... chết rồi."



"Gần như ai cũng nghĩ thế," bà bếp trưởng nói. "Tội nghiệp, bà ấy sống nửa đời còn lại trong hãi hùng. Sau khi bị thằng Manfred làm dập hết năm ngón tay, bà ấy buông xuôi tất. Biến mất, nói thế cũng được. Thỉnh thoảng bà ấy có xuống căn phòng nhỏ của ta, và chuyện trò. Nhưng bà ấy là một sinh thể buồn, buồn não ra."



"Đúng bà ấy rồi," Gabriel nói. "Cái găng tay này làm con đau kinh khủng, đến nỗi con chỉ muốn chết cho rồi."



"Thôi nào, sẽ không phải nói như thế nữa," bà bếp trưởng nghiêm trang. "Chúng ta sẽ rút chiếc găng đó ra ngay thôi. Phiền con thế này, người duy nhất rút được nó ra phải là chủ nhân của nó."



"Tại sao phải thế?" Charlie hỏi.



"Thì tại vì thế. Bàn tay người chơi nhạc rất đặc biệt. Có rất nhiều cảm xúc trong chiếc găng tay ấy. Và ta thấy chiếc găng tay thật sự thoải mái khi được bao lấy làn da của con đó, Gabriel à."



"Nhưng con không muốn mất miếng da nào hết," Gabriel thất kinh. "Bà đừng giận, tự nhiên con thấy mắc ói quá."



"Ngày xưa, thời của ta, bọn trẻ có phép thuật gan lì hơn nhiều," bà bếp trưởng bình luận khi chậm rãi băng qua căn phòng. "Để ta đi gọi Dorothy."



Bà mở một cánh cửa tủ âm tường khác trong góc phòng. Khi bà lách mình qua và khép cửa lại, hai thằng liếc thấy bên trong đó có một cầu thang hẹp.
"Nhưng phải đợi tới khi trời tối may ra ông mới chở tụi mình đi được mà?" Benjamin nhắc. "Mình không leo lên Khu Đồi Cao trong đêm tối.Nhất là tới một nơi có thể bị sét đánh hay đại loại như vậy."



Charlie đồng ý. Nhưng dù sao cũng nên thử một lần. Khi Benjamin về rồi, nó gõ cửa phòng Ông cậu Paton.



Không có tiếng trả lời. Charlie tự hỏi hay là Ông cậu nó đã ra ngoài. Bây giờ trời cũng tối rồi.



Ngay lúc đó, mẹ nó về. Charlie chạy xuống đón mẹ. Bà mang về mấy trái cà chua nhũn.



Ngoại Maisie rất hài lòng.



"Mới thối có một nửa thôi," bà nói, trải mấy trái cà lên bàn nhà bếp. "Chúng ta sẽ làm một nồi xúp rau mê ly."



"Dạo này mẹ có hay thấy Ông cậu Paton không?". Charlie hỏi mẹ.



"Rất ít," mẹ nó đáp. "Tội nghiệp Ông cậu Paton. Ông rất mến cô Julia Ingledew. Nhưng bây giờ cô ấy không có thời gian nào dành cho Ông cậu đâu. Suốt tuần cô ấy chỉ lo chuẩn bị để đón Emma về nhà, và rồi lại dành trọn ngày cuối tuần để quấn quít bên cô cháu gái. Họ đi thăm viện bảo tàng, thăm các lâu đài cổ, bàn luận say sưa về sách vở. Hình như cô ấy không cho Ông cậu Paton tội nghiệp vô nhà."



"Thế thì tệ quá," Charlie bất mãn. "Vậy giờ Ông cậu đang ở trong phòng."



Charlie lên lầu và lại gõ cửa phòng Ông cậu.



"Gì đó?" Một giọng giận dữ vọng ra.



Charlie mở cửa và nhìn vô. Cảnh hỗn độn trong phòng Ông cậu chưa bao giờ tệ hại đến như vậy. Cộng thêm có mùi dễ sợ nữa. Có lẽ Ông cậu Paton để quên mấy bữa ăn ở dưới gầm giường.



"Con nói chuyện với Ông cậu được không?" Charlie nói, vẻ nhu mì.



"Nếu mày bắt buộc phải nói," Ông cậu Paton làu bào. Ông đang nghiên cứu một cuốn sách và không ngẩng đầu lên.



Khi đã len lỏi vô được tới bàn của Ông cậu mà không hất đổ thứ gì rồi, Charlie nói:



"Con đã gặp cậu nhỏ trong tấm hình. Đúng là anh trai của ông nội."



"Cái gì?" Ông cậu Paton ngẩng phắt lên. "Kể ta nghe kỹ coi."



Charlie kể cho Ông cậu Paton nghe về Quả Cầu Xoắn Thời Gian và sự xuất hiện kỳ lạ của Henry. Nhưng đến khi nó kể tới phần của nó trong vụ cái tủ đông, thì Ông cậu Paton liền gầm lên:



"Mày làm cái trò gì hả?"



"Tại anh ấy muốn trở về nhà," Charlie vội nói. "Và con phải giúp anh ấy."



"Đồ ngu, mấy thằng ngu," Ông cậu Paton nổi tam bành. "Con người không thể quay về được. Người ta không thay đổi được lịch sử. Hãy nghĩ kỹ đi! Khi cha ta được năm tuổi, ông ấy mất anh trai. Việc đó đã thay đổi cả cuộc đời ông. Ông ấy trở thành con một, được nuôi như con một. Tất cả ký ức của ông chỉ là một đứa con một. Mày không thể thay đổi việc đó, đúng không?"



"Đúng ạ," Charlie luýnh quýnh. "Con xin lỗi."



Ông cậu nó vẫn chưa nguôi.



"Cha mẹ của Henry đã phải than khóc đứa con trai, ngay khi vừa mới than khóc cho đứa con gái Daphne xấu số. James trở thành con một, và hậu quả là ông ấy có thể hỏng người. Cha ông ấy mất đi, mẹ ông ấy để loại tất cả mọi thứ cho ông ấy, kể cả ngôi nhà tranh yêu quý của bà bên bờ biển. Mày không thể thay đổi được chiều đó, đúng không?"



Charlie thở dài. "Đúng ạ."



Và rồi nó nảy ra một ý:



"Thế ông có có muốn gặp lại Henry không?"



Cơn giận của Ông cậu Paton đang dần dần thay đổi. Charlie như thấy được những dòng suy tư chạy chằng chịt khắp gương mặt Ông cậu.



"Bây giờ ta nghĩ thế này," Ông cậu Paton nói, như thể vừa đột ngột tìm ra được một giải pháp.



"Ông cậu nghĩ sao?" Charlie hấp háy hỏi.



"Ta chưa nghĩ ra cái gì cả," Ông cậu Paton nói. "Mày hãy để yên cho ta tập trung suy nghĩ."



Charlie xét thấy lúc này là thời điểm hợp lý để nhờ Ông cậu giúp nó một việc. Nhưng khi vừa đả động chuyện tới Khu Đồi Cao, đến Ngôi Nhà Sấm, nó đã chẳng nhận được một câu trả lời mà nó mong đợi.



"Ha!" Ông cậu Paton sẵng giọng. "Ta sẽ chẳng đi bất cứ nơi nào có bọn bão tố đó. Khi họ đang phừng phừng giận dữ thì có can thiệp vô cũng vô ích thôi. Ta thành tâm khuyên mày đừng có léo hánh tới đó."



Charlie giải thích vì sao mà phải khẩn cấp thuyết phục Tancred trở lại học viện, nhưng Ông cậu nó không thèm nghe. Rõ ràng là sẽ phải mất thêm một thời gian nữa mới có thể biến Ông cậu Paton trở thành một Ông cậu có ích và dũng cảm như ông đã có lúc như thế.



"Dù sao thì con cũng phải tới đó," Charlie cương quyết.



"Ta không được ra ngoài vào ban ngày," Ông cậu gắt. "Mày đi mà kiếm người khác đi."