Charlie Bone 2: Charlie Bone Và Quả Cầu Xoắn Thời Gian

Chương 27 :

Ngày đăng: 15:22 19/04/20


Những Vị Khách Của Lão Ezekiel



Vào buổi sáng thứ Hai, người mẹ minh tinh màn bạc nổi tiếng của Olivia Vertigo phải đi làm rất sớm, vì thế Olivia được thả xuống Học viện trước bọn bạn nó rất lâu. Con bé ngạc nhiên khi thấy tiền sảnh đầy kín người là người. Những người lao công cầm chổi và cây lau nhà đang lau quét từng ngõ ngách; giáo sư Saltwweather và một vài giáo viên khỏe mạnh khác đang khiêng đồ đạc ra khỏi các vách tường; những người khác đang chăm chú săm xoi dưới những bức thảm thêu và những tấm màn nặng chịch.



"Đừng có đứng đó không, con bé kia, làm gì đi chứ!" Từ chỗ ngồi từ chính giữa tiền sảnh, giáo sư Bloor quát to.



Olivia không chắc nó nên làm gì.



"Thưa ngài, giáo sư đang kiếm một thứ gì đó phải không ạ?" Nó hỏi.



"Dĩ nhiên. Chúng ta đang tìm một quả cầu. Một quả cầu kì lạ nhất trên đời. Đi tìm nó đi."



"Vâng, thưa ngài."



Olivia ném phịch chiếc ba lô xuống bên cạnh cánh cửa và đi lang thang khắp tiền sảnh. Nó cứ dán tịt mắt xuống đất, nhưng gần như đến một hạt bụi cũng không còn để mà nhìn.



Sau một giờ tìm kiếm vô ích, giáo sư Bloor ra lệnh cho mọi người chuyển đồ đạc về chỗ cũ và giải tán khỏi tiền sảnh.



"Nó không có ở đây." Ông ta lẩm bẩm." Vậy thì ai đang giữ nó?"



Olivia nghe có tiếng nói lao xao ở ngoài mảnh sân gạch đằng sau lưng, nó bèn nhặt ba lô lên và phóng ra ngoài xem có gặp được Charlie trước khi thằng này đi vô hội trường hay không. Nó tìm thấy Charlie đang đi lên cầu thang cùng cới Fidelio. Cả hai đang bàn tán về một quán ăn dành cho thú kiểng nào đó.



"Chào hai đằng ấy!" Olivia mau mắn. "Tớ có tin mới đây."



"Coi kìa, cây rau," Damian Smerk hét lên, suýt nữa thì húc con bé té xuống cầu thang. Damian là loại người hay bắt nạt kẻ khác, nhất là chỗ nào liên quan đến bọn con gái.



Olivia chẳng sợ gì.



"Hứ, tao thà có mái tóc xanh lá cây còn hơn có cái mặt như mặt mày." Nó trả đũa, tay vuốt nhẹ mái tóc màu rau dền mới nhuộm của mình.



"Đồ quái dị!" Damian lầm thầm rồi bỏ đi.



Fidelio cau mặt với cái lưng của Damian.



"Tin gì vậy?" Nó hỏi.



Olivia kể cho chúng nghe về cuộc lùng kiếm quả cầu.



"Chắc chắn đó là thứ mà đã đem anh họ của đằng ấy đến đây," nó nói với Charlie. "Đằng ấy biết mà, quả cầu xoắn Thời Gian ấy."



Trong khi bọn con trai trân trân nhìn Olivia, nó bèn lấy hơi rồi tiếp.



"À, tớ gặp cậu ấy rồi."



"Bồ gặp anh Henry rồi?" Charlie kinh ngạc.



"Ừ, trong khu bỏ hoang. Lúc đó Manfred và Asa đang truy lùng cậu ấy. Cậu ấy nói cậu ấy đang trốn trong nhà bếp, thế nên tớ với Bindi dẫn cậu ấy trở lại đó trước khi hai thằng kia tóm được."



"Tốt lắm," Charilie khen.



Vừa lúc đó, Emma Tolly đã bước lên đến cầu thang, Olivia liền quay lên và chạy theo Emma.



"Emma, dừng lại đã." Olivia gọi. " Tớ muốn..."



Nhưng Emma đã vô đến tiền sảnh rồi, là nơi cấm nói chuyện.



"Tớ chả biết có chuyện gì xảy ra với con nhỏ ấy." Olivia thở dài. "Hình như nó không muốn có bạn bè gì nữa."



"Chắc tại với nó thì bồ quá quái dị!" Charlie nói giỡn.



"Ai đang nói vậy há!" Olivia cười toét và nhảy tưng tưng lên những bậc thang vô tiền sảnh.



Charilie và Fidelio cùng nhau đi đến phòng để áo khoác xanh da trời và ở đó chúng gặp Gabriel đang cầm bịch quần áo cũ của Asa, và coi bộ rất lo lắng.



"Chuyện gì vậy?" Fidelio hỏi. "Asa vẫn theo đuôi hả?"



"Tôi đoán vậy." Gabriel nói khẽ. "Tối qua có cái gì đó đã tấn công đàn dê nhà tôi."



Charlie ngồi xuống cạnh Gabriel.



"Không có con nào bị giết chứ?" Nó hỏi nhỏ.



"Không. chúng chỉ hoảng sợ thôi, và sáng nay thì không vắt sữa chúng được." Gabriel thở dài.



"Tôi nghĩ mình phải trả lại cái đống này, nhưng tôi không biết bằng cách nào. Asa có thể sẽ rất hung tợn."



"Cứ đưa nó cho Olivia." Fidelio bàn. "Olivia sẽ đem thảy nó vô phòng để áo khoác của khoa kịch trong giờ giải lao."



"OK." Gabriel nhét cái túi xuống gầm ghế dài rồi đi theo hai đứa kia vô hội trường.



Sau giờ tập họp, Charlie miễn cưỡng đi qua học lớp nhạc với thầy Paltry-Kèn Sáo. Ông giáo già này quyết định cho nó thử kèn trump-pet, thay vì thổi ống tiêu, và Charlie thích thế hơn nhiều. Giờ học nhạc của nó kể như cũng được coi là vui.



Giờ giải lao, Charlie gặp Gabriel và Fidelio đang loanh quanh ngoài sân chơi. Gabriel trông vẫn còn thấp thỏm không yên. Nó bảo với Charlie rằng nó đã đưa gói quần áo của Asa cho Olivia rồi, và theo như nó biết thì con nhỏ đã xoay xở treo được cái túi lên mắc của Asa.



"Vậy là mọi việc OK rồi," Charlie nói.



"Không hẳn thế. Khi tôi đến lớp học dương cầm thì thầy Pilgrim không có ở đó."



Fidelio nhắc Gabriel là trí nhớ của thầy Pilgrim tệ khủng khiếp. Thầy luôn luôn quên vài thứ.
"Fidelio đang nằm trong hành lang," Charlie nói. "Em không đánh thức anh ấy dậy được."



Gabriel chụp lấy cây đèn pin của mình, nhảy phóc xuống sàn và chạy theo Charlie ra hành lang. Mỗi đứa một bên, hai đứa hè nhau cố nhấc Fidelio lên và khiêng trở vô giường. Fidelio vẫn ngủ im. Nó mềm oặt, lạnh ngắt và gần như không thở. Gabriel rọi cây đèn pin vô mặt Fidelio. Mắt Fidelio mở lớn, nhưng trợn trừng trửng một cách vô cảm và không thay đổi.



"Anh ấy bị thôi miên rồi." Charlie thều thào. "Tụi mình không thể để anh ấy như thế này cho đến sáng mai, kẻo anh ấy sẽ không bao giờ tỉnh dậy mất."



Gabriel chạy vô nhà tắm và trở lại với một ca nước lạnh.



"Xin lỗi phải làm vầy." Nó phều phào trong hơi thở gấp. Rồi, nó dội nước lên đầu Fidelio.



Với một cái rung mình và một tiếng rên, Fidelio mở mắt ra thậm trí còn to hơn và ngước nhìn Charlie.



"Chuyện gì vậy?" nó hỏi.



"Anh phải nói cho bọn này biết mới đúng." Charlie bảo. "Bọn này tìm thấy anh ở ngoài hành lang."



"Anh đã lén đi theo em." Fidelio mấp máy môi. "Manfred tóm được anh. Hắn giơ cây đèn pin lên soi sát mặt hắn, xong rồi hắn bắt anh phải nhìn hắn. Đôi mắt hắn thật kinh khủng - giống như than, đen xì và rừng rực."



"Anh bị thôi miên đó." Charlie bảo. "Bây giờ anh thấy khỏe chứ?"



" Buồn ngủ. Phải đi ngủ ngay đây."



"Tôi cũng thế," Gabriel nói." Ngủ ngon nhé, hai đứa."



Charlie lên giường. Phải mất một lúc lâu nó mới thiếp ngủ đi. Nó lo lắng. Bây giờ, ngay cả bạn nó cũng đang bị theo dõi. Có người nhất quyết ngăn không cho nó cứu Henry.



Ở đầu đằng kia phòng ngủ chung, Billy Raven cũng nằm tỉnh như sáo. Khi chắc chắn rằng tất cả mọi người đã ngủ say, thằng bé tuột khỏi giường. Đã đến giờ đi gặp lão Ezekiel. Nó biết chờ May Phúc là vô ích. Con chó già này bây giờ đã là kẻ thù của nó, và Billy hơi buồn lòng vì chuyện này.



"Chẳng ích gì," nó lầm bầm, quấn mình trong chiếc áo choàng ngủ mới màu xanh da trời.



Tia sáng cực mạnh từ chiếc đèn pin mới giúp nó nhanh chóng dò ra đường đi qua tòa nhà, nhưng khi vô đến khu vực hành lanh có đèn khí ở chái phía tây, thì Billy tắt đèn pin đi. Hầu như ngay khi vừa tắt đèn thì nó dẫm phải một hũ mứt không. Hình như còn có cái gì đó nữa sống ở trong lãnh địa tăm tối này của lão Eziel, và thỉnh thoảng cái đó thảy những hũ mứt không xuống những bậc thang ọp ẹp dẫn lên gác xép. Billy không chắc đó là ma, hay là cái gì đó còn tệ hơn cả ma. Nó chạy về phía phòng của lão Ezekiel, nhưng khi đến nơi, nó nghe thấy nhiều tiếng quát tháo, giận dữ. Billy bèn áp tai vô cánh cửa.



"Đứa nào đó đang cất giấu nó!" Lão Ezekiel thét lên the thé. " Một trong cái bọn nhãi chết tiệt kia chứ ai."



"Bọn trẻ về nhà hết cả rồi." một giọng nói. "Ngoại trừ Billy, tất nhiên."



Billy cứng đờ người. Nó nhận ra giọng nói của bà Yewbeam, bà giám thị.



"Ta muốn nó." Lão già gầm gừ. "Ta phải có nó."



"Xin bình tĩnh, thưa ngài Ezekiel. Có nhiều cách khác để tống khứ thằng ranh đó đi."



"Charlie đã xem bức tranh đó chưa?"



"Rồi." bà giám thị nói mau. "Chúng tôi đảm bảo điều đó."



"Bà nghĩ nó sẽ muốn đi vô chứ?" Giọng của lão Ezekiel đã chuyển thành độc địa pha chút háo hức.



"Tôi chắc chắn. Nhưng ai mà biết nó có lấy con dao găm hay không."



"Dĩ nhiên nó sẽ lấy" Lão Ezekiel nói. "Con trai đứa nào mà chả ham chọn dao găm - sắc và sáng mà."



"Bọn tôi gặp chút rắc rối với Paton," bà Lucretia nói. " Tôi nghĩ hắn biết nhiều quá mức cần thiết."



"Bà sẽ phải làm gì đó với cái thằng em dở hơi cả bà đi. Nó đọc quá nhiều đây."



Bà giám thị bật cười khả ố.



" Ô, phải phải, nó hay đọc sách." Bà ta giễu cợt. "Và đó sẽ là nguyên nhân khiến nó tiêu tùng. Cứ để đó cho bọn tôi."



Tiếng cười của bà Yewbeam như bệnh truyền nhiễm, và thoáng chốc cả hai cùng bị cuốn vô một chầu cười không sao nín nổi.



Billy chọn khoảnh khắc này để gõ cửa.



"Ai đó?" Lão Ezekiel hỏi, vẫn cười khùng khục.



"Billy Raven, thưa ông." Billy nói.



"A, tao muốn có vài lời với mày." Lão Ezekiel khịt khịt.



Billy bước vô phòng. Nó đang tràn trề hy vọng, đinh ninh rằng mình xứng đáng được thưởng một món quà. Nhưng nó vô để nhân một cú sốc nảy bật cả người.



Vừa trông thấy thằng bé, lão già liền tru tréo.



"Đồ khốn nạn. Mày đá con chó con của tao"



"Nhưng cháu đã giúp bắt được cái thằng từ đâu đâu mà," Billy nói, lùi lại.



Lão Ezekiel thây kệ điều đó.



"Tại sao mày đá con Thương Hại của tao?"



"Nó không chịu nói chuyện với cháu." Billy bắt đầu mất hy vọng. "Khi nào thì cháu sẽ có cha mẹ mới?"



"Mày không được làm đau con cún con của tao. Đừng hòng có cha mẹ nào cho mày. Mày cần phải tỏ ra được việc hơn nữa. Giờ, cút đi!"



Khi Billy quay đi, nó thấy vẻ khinh miệt hằn rõ trên gương mặt bà giám thị Yewbeam. Điều đó rõ rành rành là bà ta không thích trẻ con một chút xíu nào.