Charlie Bone 2: Charlie Bone Và Quả Cầu Xoắn Thời Gian

Chương 29 :

Ngày đăng: 15:22 19/04/20


Chim Trường Săn



Olivia đã ra một quyết định. Nếu Charlie không cách nào tìm được Henry, thì nó sẽ tìm. Nó không hé lộ cho một ai về điều này, nhưng nó quyết sẽ làm.



Trong giờ giải lao đầu tiên ngày thứ Hai, Olivia một mình thơ thẩn dạo quanh sân chơi. Bindi vẫn còn nghỉ ở nhà vì bị cú, và Olivia không muốn nhập bọn với đám con gái khác. Chúng đang thảo luận với nhau về vở kịch mới, vở kịch mà Olivia đã không được giao một vai cho ra hồn. Cô Marlowe, trưởng khoa kịch đã bảo rằng nó phải để những đứa khác có cơ hội tỏa sáng. Dù gì thì nó cũng đã đóng vai chính trong vở kịch Giáng Sinh rồi.



"Chuyện gì vậy Olivia?" Charlie đánh tiếng.



"Gì thế này? Sao lại tóc nâu?" Fidelio hỏi.



Hai thằng lững thững bước lại gần nó.



"Dạo này tớ quá bận rộn để mà lo đến tóc tai." Olivia bảo. "Với lại, tớ cần một sư thay đổi. Có tin về Henry không?"



Charlie lắc đầu.



"Mình biết anh ấy bị nhốt trong khu bỏ hoang, nhưng mình không sao vô đó được. Mình vẫn đang bị theo dõi gắt gao. Coi kìa!"



Nó đảo mắt qua sân tới chỗ Zelda Dobinski và bạn nó, Beth Strong. Cả hai đứa nó đều đang dòm trâng tráo Charlie. Ở đầu kia, Manfred và Asa đang rảo bước cạnh bìa rừng. Manfred nhìn ngoái ra sau, trông thấy Charlie liền quay ngoắt lại.



"Asa tháo băng rồi." Olivia nhận xét.



"Vậy tức là nó đã trở lại công việc." Fidelio nghiêm nghị.



Đó là tin xấu. Olivia làm điệu bộ co rúm người, sợ sệt. Nó nhận ra bà Lucretia Yewbeam đứng bên cánh cửa vườn. Bà giám thị đang nhìn Charlie.



"Bà cô của đằng ấy vẫn còn đang đi tuần tra kia kìa." Olivia nói.



Charlie kể cho con bé nghe về tai nạn của Ông cậu Paton.



"Ông cậu bảo là do họ gây ra đó, những bà chị ruột của Ông cậu cố ý cho xe đụng ông."



"Sao kỳ vậy?" Olivia thắc mắc.



"Mình không chắc, nhưng mình nghĩ vụ này có liên quan gì đó tới bức tranh mà họ đưa cho mình. Đó là bức tranh vẽ một thầy phù thủy tên là Skarpo. Ông ta có thể sẽ giúp mình cứu Henry."



"Bằng cách nào?" Fidelio hỏi. "Ông ấy không thể ra khỏi bức tranh mà?"



"Ừ, nhưng mình có thể đi vô."



Cả Fideolio lẫn Olivia ngây người ra như phỗng.



"Nhưng đằng ấy phải tìm ra Henry trước đã." Olivia lầm bầm.



"Mình biết," Charlie thở dài. "Nhưng mình chưa biết sẽ phải tìm anh ấy như thế nào cả."



Olivia ngước nhìn những mảng mây xám và mỉm cười bí hiểm.


"Bạn có thấy Emma đâu không? Nó cũng đi rồi."



"À... có." Olivia nói.



"Chúc ngủ ngon." Dorcas kéo mấy tấm rèm lại và leo lên giường.



Trong vài phút, Olivia ngồi thừ trong bóng tối, thắc mắc về cánh cửa sổ. Ai đã mở nó ra? Emma đang ở đâu? Nghe nói Emma biết bay. Lẽ nào nhỏ này với con chim trong khi vườn hoang là một? Nếu thế thật thì Emma sẽ cần một lối khác để quay về.



Khi chắc chắn Dorcas đã ngủ say, Olivia rón rén ra khỏi phòng ngủ chung và mở một cửa sổ trong hành lang ra.



"Chúc may mắn, Emma!" nó thì thầm.



Sáng hôm sau Olivia gần như không mở mắt ra nổi. Trông Emma cũng mệt lử. Hai đứa con gái cùng nhau xuống ăn sáng. Chúng đuổi kịp Charlie và Fidelio ngay khi hai thằng đang đi vô nhà ăn lớn.



"Trông hai bồ cứ như đã thức trắng suốt cả đêm ấy." Charlie� quan tâm.



"Chứ sao." Olivia nói, cười toét với Emma. "Chúng tớ sẽ kể cho các đằng ấy nghe sau."



Trong giờ nghỉ giải lao tiết đầu, hai con bé thấy Charlie và Fidelio đang ngồi trên một đống gỗ khúc ở bên ngoài khu bỏ hoang.



"Sao, có tin tức gì vậy?" Charlie hỏi.



Olivia kể cho chúng nghe về chuyến phiêu lưu của mình. Charlie nhìn Emma.



"Chim trường săn cất cánh rồi phải không?" nó nói.



"Tất nhiên." Emma gật.



Đúng lúc đó, Gabriel lao vù tới.



"Mọi người nghe gì chưa?" Nó la lên, nhảy phóc lên ngồi trên đống gỗ. "Tìm thấy Beth và Zelda đang đi lang thang ở Khu Đồi Cao, mặc đồ ngủ. Tụi nó cứ ngơ ngơ ngác ngác và không nhớ làm sao mà mình tới được đó."



"Tụi này thì biết." Olivia nói.



Khi nó kể cho Gabriel nghe về con chim trường săn, Gabriel nhìn Emma bán tin bán nghi.



"Em không ăn chuột đấy chứ?" Nó hỏi một cách rành rọt.



Emma lắc đầu và tất cả bọn cùng phá ra cười. Nhưng khi tiếng cười tắt, một luồng gió lạnh toát thổi sượt qua cổ Charlie, và nó chợt nghĩ tới Henry.



"Em không đợi được tới cuối tuần." Nó nói. "Có lẽ tối nay em cần mọi người giúp em."



Fidelio trợn mắt nhìn Charlie.



"Ý em là... "



"Em sẽ đi gặp Skarpo."