Charlie Bone 2: Charlie Bone Và Quả Cầu Xoắn Thời Gian

Chương 30 :

Ngày đăng: 15:22 19/04/20


Cây Gậy Phép



Charlie quyết định dùng phòng vẽ làm nơi gặp thầy phù thủy. Bức tranh Skarpo sẽ không bị nổi bật lên giữa những bài vẽ khác, và nếu như bị ai đó bắt gặp, Charlie sẽ giải thích là Emma rủ nó tới xem tranh phác thảo của con bé.



Ngay khi giờ làm bài tập kết thúc, nó quày quả về thẳng ngay phòng ngủ chung.



"Làm gì vội vàng vậy, Charlie Bone?" Một giọng hỏi giật đằng sau nó.



Charlie quay lại thì thấy Manfred đang lừ lừ tiếng về phía nó.



"Có vội gì đâu." Charlie ráng trả lời tỉnh bơ.



"Anh muốn nói chuyện với mày." Manfed bảo.



"Bây giờ?"



"Ừ. Bây giờ." Manfred đến gần Charlie và nhìn trừng trừng vô mặt nó.



Charlie vội ngoảnh đi ngay. Nó không thể để bị thôi miên trong khi đang phải khẩn cấp đi cứu Henry.



"Nhìn tao đây?" Manfred ra lệnh.



"Em không muốn." Charlie nói. "Với lại, anh biết mà, em có thể chơi trò đấu trí với anh."



"Hừ." Manfred xoa xoa cái cằm lún phún vài sợi lông tơ đang bắt đầu nhú ra.



"Anh có một bộ râu quai nón đẹp sắp mọc kìa, Manfred." Charlie nói.



Manfred không thể xác định được là Charlie vô lễ hay nịnh bợ mình.



"Thôi,� mày đi đi. Nhưng cố tránh xa rắc rối đấy."



"Vâng, thưa anh Manfred." Charlie chuồn lẹ.



Tại sao Manfred lại ngăn nó? Hình như hắn đang cố tình làm chậm bước nó thì phải.



Khi Charlie bước vô phòng ngủ chung, Billy Raven vội quay phắt ra khỏi tủ âm tường bên cạnh giường Charlie. Tay thằng bé cầm bức tranh Skarpo.



"Mày đang làm gì vậy?" Charlie nổi sùng.



"Em đang kiếm đồ của em." Billy nói, ra vẻ ngây thơ. "Em nghĩ biết đâu nó lạc vô tủ của anh. Cho nên em kiếm thôi, xong thấy cái này rớt ra nè."



"Sao lúc nào anh cũng nghi ngờ em vậy?" Billy phẫn nộ. "Em nói thật mà"



"Đưa nó đây!" Charlie gằn giọng.



"OK. OK"



Khi Billy trao bức tranh cho Charlie, nó chỉ vô con dao găm nằm trên bàn của Skarpo.




"Skarpo không muốn em lấy cây gậy. Hắn đã đánh cắp từ tay một thầy pháp người xứ Wales. Em biết bây giờ mình cần phải làm gì rồi! Em sẽ phải dùng đến một trong những từ trong cuốn sách của Ông cậu em."



"Đằng ấy không có thời gian đâu, Charlie." Olivia thúc giục. "Chủ nhật này họ sẽ chuyển Henry đi, sau đó thì chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy cậu ấy nữa."



"Làm sao tụi mình vô khu bỏ hoang được ?" Fidelio hỏi, kèm theo một tiếng thở dài. "Họ trông chừng tụi mình như lũ diều hâu vậy."



"Giá mà có Tancred thì tuyệt quá rồi, nhưng tụi mình không thể chờ anh Tancred được." Charlie nói. "Nhưng cũng cần phải đến thứ Bảy, lúc đó có sự giúp sức từ bên ngoài."



Nó đứng lên và cố giấy lấy cây gậy phép vô ống tay áo chùng, nhưng cây gậy quá dài nên thò qua khỏi cổ tay.



"Đưa nó cho anh." Lysander bảo. "Tay anh dài hơn."



Charlie đưa cây gậy phép ra và Lysander cất nó vừa khít vô ống tay áo của mình.



"Chúng ta phải đi ngay." Emma hối. "Bà giám thị sắp đi tuần rồi."



Charlie giấu bức hình Skarpo trong áo chùng và sáu đứa trẻ chen chúc nhau ra khỏi phòng vẽ.



Khi chúng bước trở lại phòng ngủ chung, bà giám thị lao sầm sập về phía chúng, quát om.



"Chúng mày vừa đi đâu về, hả? Đèn tắt được năm phút rồi."



"Xin lỗi, bà giám thị." Lysander nói, nhoẻn miệng cười. "Tụi con đi xem tranh của Emma. Và cả tranh của con nữa."



Bà giám thị đã viết sẵn chữ "cấm túc" lên mặt bà. Bọn trẻ chờ nghe số phận của mình. Nếu chúng bị cấm túc vô thứ Bảy, thì làm sao chúng có thể cứu được Henry? Bà giám thị cười đắc thắng.



"Tất cả chúng mày... " bà vừa mở miệng.



Thì một giọng nói đằng sau nhóm trẻ vang lên.



"Đó là lỗi của tôi, bà giám thị. Tôi đã cho phép chúng đấy. Thật tình là tôi đã bảo chúng đến phòng vẽ. Cứ đổ lỗi cho thầy giáo dạy vẽ đi được không?"



Nụ cười chiến thắng của bà Lucretia Yewbeam tắt lịm khi thầy Boldova bước lên phía trước nhóm trẻ.



"Tôi xin lỗi vì việc này, thưa bà giám thị." Thầy giáo dạy vẽ tiếp. "Tôi quên mất giờ giấc."



Rồi thầy quay qua lũ trẻ:



"Các trò nên chạy về lẹ đi. Cám ơn cái trò về những lời bình luận tuyệt vời nhé."



Cả sáu đứa trẻ tản như đám bụi khi thầy Boldova hỏi xin bà giám thị lời khuyên về một vết bầm rất tệ mà thầy đã bị khi chơi bóng bầu dục.



"Thầy Boldova thật tuyệt." Gabriel thì thào khi ba đứa lỉnh vô phòng ngủ chung của chúng.



"Các anh nãy giờ ở đâu vậy?" Billy dò hỏi.



"Mày sẽ không muốn biết đâu." Charlie đáp.