Charlie Bone 6: Charlie Bone Và Sói Hoang
Chương 14 :
Ngày đăng: 15:23 19/04/20
Charlie và cuộc hành trình nguy hiểm
Ý định của Charlie là đi tới tiệm Ấm Đun cành nhanh càng tốt, nhưng có rất nhiều người trong thành phố muốn chặn đường nó. Dẫu thương tật và sứt sẹo đầy mình, Manfred Bloor vẫn có uy lực kinh khủng đối với những đứa trẻ được ban phép thuật khác. Joshua Tiplin là một trong vài đứa khâm phục hắn mê muội nhất và thằng này còn hơn cả sốt sắng giúp Manfred Bloor trả thù Charlie.
Manfred biết những con mèo lửa là thủ phạm gây ra những thương tích ghê hồn cho hắn, nhưng chúng làm thế là để bảo vệ Charlie, vì vậy Charlie phải bị trừng phạt. Ngoài ra, còn có vấn đề Asa nữa. Manfred vẫn chưa từ bỏ ý đồ “Sói Hoang”, như tất cả mọi người gọi Asa. Thêm vài tuần nữa trong ngục tối thôi, Manfred tính toán, là Asa sẽ trở lại như xưa: một sinh vật hủy diệt hoang dã, sẵn sàng tuân thủ mọi mệnh lệnh của Manfred mà không đắn đo ... trừ phi Charlie Bone tìm ra cậu bé người sói và phóng thích nó.
Charlie nhận thức rõ là có những kẻ nguy hiểm đang ẩn núp trong thành phố, nhưng nó không biết chúng ẩn ở đâu, và phải mất mấy phút nó mới hay mình đã chạy về hướng ngược lại với hướng mình định đi. Nhưng đến lúc đó thì đã quá trễ cho nó xoay chuyển tình thế.
Charlie dừng chạy. Nó đang đi xuống một dãy cầu thang gỗ hẹp rí dẫn vô một ngõ hẻm tối đen như mực. “Mình đang làm gì ở đây thế này?” Nó tự hỏi. “Mình đang định tới tiệm Ấm Đun cơ mà. Sao lại có cảnh này?” Nó cố quay đầu leo trở lên để ra ánh sáng, nhưng hình như nó bị tắc kẹt ngay trên cầu thang. Lối duy nhất nó có thể đi được là đi xuống.
“Hừ, tao sẽ không đi đâu!” Charlie hét vô bóng tối. “Tao sẽ đứng tại chỗ suốt đêm nếu phải thế.”
Cầu thang đánh võng. Charlie tì một tay bíu chặt vô tường vả hồn xiêu phách tán thấy nó tuột luốt dưới những ngón tay mình. Cầu thang đang dịch chuyển càng lúc càng xa nơi có ánh sáng. Khi cầu thang tăng tốc, Charlie bị quăng tới trước, đáp phịch xuống mặt đá cứng lạnh. Chân cẳng nó nặng như chì, cố cựa quậy nhưng vô ích. Charlie cảm thấy mọi hơi thở trong người bị tống ra hết, và nó không còn đủ sức để mà hét lên.
Nỗi khiếp đảm khiến Charlie nhắm mắt lại. Rồi nó từ từ mở mắt ra. Charlie thấy một quầng sáng đằng trước, cách đó vài mét, phát ra từ một cái đèn lồng lớn, trông cổ xưa đặt ở dưới đất. Phía trên quầng sáng đó hiện ra ba bộ mặt được chiếu tỏ - những bộ mặt không cười xếp chung với bóng tối mịt mùng. Joshua Tiplin và hai chị em sinh đôi nhà Branko.
Dù đang lóa mắt, Charlie không cần tới một giây để nhận ra, năng lượng từ tính của Joshua kết hợp với siêu năng của hai chị em sinh đôi đã kéo nó vô con hẻm hiểm ác này. Bây giờ sức mạnh của chúng đã mạnh hơn trước, lại cấu kết với nhau nên chúng tạo ra một trường lực hầu như không gì phá nổi.
Không hiểu bằng cách nào, Charlie xoay xở bật được tiếng nói ra khỏi cơ thể đau như dần của mình. “Tụi bay muốn gì?”
“Tụi tao không muốn mày,” một trong hai chị em sinh đôi trả lời trong tiếng cười vỡ vụn.
“Mà mày phải hứa một lời,” đứa kia trong hai chị em sinh đôi tiếp, giọng con này đục sâu và hiếu chiến hơn.
“Một lời hứa?” Charlie rên rẩm.
Đến lượt Joshua nói, giọng cứng rắn, không thương xót. “Mày phải từ bỏ ý định ngu ngốc đi tìm Asa Pike.”
“Nếu tao không bỏ?” Charlie mấp máy qua kẽ răng.
“Không có nếu,” hai chị em sinh đôi đồng thanh. “Mày phải từ bỏ.”
Có tiếng lở đất rùng rùng phía trên Charlie. Nó quay đầu lại, đúng lúc thấy một tảng đá lớn bật văng ra khỏi vị trí của nó trong bức tường cao sát đấy. Charlie lùi bắn lại, giơ hai tay lên che đầu, chờ hứng một cú rơi không thể tránh vô giữa sọ.
Nhưng tảng đá đó không hề chạm đến nó. Một cơn gió bạo liệt quét xuống con hẻm; bị chụp cứng trên không trung, tảng đá trệch ra khỏi đường bay và bổ nhào xuống ngay bên cạnh Joshua Tiplin. Một tiếng thét chói óc vang lên khi Joshua bị nhấc hổng chân lên và bị xách đi mất. Hai chị em sinh đôi, bám dính vào nhau, cũng chịu chung số phận. Charlie có thể nghe thấy bàn chân chúng đạp những bức tường của ngõ hẻm trong khi chúng lộn tùng phèo trên không, gào rú tựa như những nừ thần báo tử.
Rồi một tiếng sấm đinh tai và một đám mây đen ngòm luộn cuộn trên đầu. Tiếng gào khóc của lũ trẻ trên không nhòa thành tiếng rú kinh hồn không ngừng mà dần bị nhấn chìm vô tiếng sấm và tiếng mưa rơi lộp độp xuống mặt đất.
Charlie cuộn mình thu lu thật thảm thương và chờ cơn bão đi qua.
Phải cần tới một nguồn năng lượng vô biên mới có thể tạo ra thời tiết hung hãn đến vậy, và chủ nhân gây ra nó khi xong việc thể nào cũng mệt nhừ tử cho mà xem. Anh ta nên để cơn bão tan chầm chậm hơn là bắt nó kết thúc đột ngột như thế.
Mãi cuối cùng, khi Charlie triệu hồi đủ can đảm mà ngóc đầu lên, nó nhận thấy cây đèn lồng, dù bị phủ trùm trong bão cát, vẫn còn sáng. Ai đó đã xịch cây đèn lại gần Charlie. Nó trông thấy hai cái cẳng dài bọc trong hai ống quần jean ướt nhẹp màu xanh dương. Hoảng sợ một trận tấn công khác, còn tàn khốc hơn trận nó vừa mới chịu đựng, mắt Charlie hãi hùng lướt dần lên trên. Nó thấy một cái áo khoác thủy thủ, một chiếc khăn quàng cổ màu xám, và trên chiếc khăn quàng, một gương mặt mỉm cười có mái tóc vàng dựng tua tủa tên đỉnh.
Khi người đàn ông cời ngọn lửa, một đám tro bay tung mù khắp phòng và Charlie hắt xì.
“Lòng trung thành!” người đàn ông thét, quay khỏi đống lửa. Ông trố mắt nhòn Charlie, chột dạ. “Mi là cái gì? Phải là kẻ bọn chúng phái tới dò la ta?”
Charlie đứng run lẩy bẩy và, hắng giọng nói, “Ừm, không phải, thưa ngài. Cháu đến từ... từ, cháu là người chu du.”
“Người chu du?” Người đàn ông thả cây cời lửa xuống và đi về phaid Charlie, nheo mắt nhìn xuống nó một cách nghi ngại. “Một người chu du?” Ông lặp lại. “Giống như bà Amoret?”
“Bà Amoret?” Trí óc bấn loạn của Charlie quay mòng. “Con gái út của Vua Đỏ? Phải, cháu nghĩ cháu là hậu duệ của bà.”
“Quà tặng cho số mệnh của ta.” Người đàn ông vạm vỡ chộp lấy vai Charlie. “Hãy biết rằng ta là Feromel, và đây có lẽ là ngày cuối cùng của ta trên đời.”
“Ngày cuối cùng của ông? Tại sao?” Charlie hốt hoảng hỏi. “Sao lại vậy?”
“Chúng muốn một vật, nhưng không đời nào chúng sẽ có nó đâu. Hãy coi đây!” Từ một cái bàn ở góc phòng, Feromel nhặt lên một cái gói bọc vải đỏ. Giở miếng vải ra, ông để lộ một cái gươm sáng loáng. Tay cầm bằng vàng chạm khắc nhiều hình chim mắt cẩn đá ruby trên một bố cục hình viên kim cương. Thanh chặn ngang mang hình hai con báo có cánh với những đốm sáng bằng saphia.
Nước vàng cổ xưa ánh ngời và vẻ đẹp của cán gươm trên nền vải đỏ khiến Charlie thở hốc lên. “Cái này của Vua Đỏ phải không ạ?” nó thì thào.
Feromel mỉm cười. “Ta tin cháu là một trong những người đáng tin cậy.”
“Cháu hi vọng mình được như vậy,” Charlie nhiệt thành.
“Thế thì hãy biết rằng chính tay nhà vua đã trang trí cán gươm phép thuật này. Thanh gươm đã biến mất, ta hi vọng sẽ rèn một thanh khác, nhưng giờ thì quá trễ rồi.”
Một tiếng ầm vang như tiếng sấm dộng vô cánh cửa và Feromel thét. “Lẹ lên, chúng ta phải giấu nó đi.” Ông băng qua phòng, nhặt cây cời lửa lên và trao cho Charlie. “Hãy gạt ngọn lửa qua bên, cậu bé, trong khi ta làm phần còn lại.”
Cố hết sức để không run rẩy, Charlie cầm lấy cây cời lửa và đấy những cành khô đang cháy qua một bên.
Ông Feromel đeo đôi bao tay dài bằng da vào, rồi một tay nhặt cán gươm bọc trong gói vải lên, cầm chắc, tay kia ông thọc thẳng ra sau ngọn lửa và xê dịch một viên gạch ống khói.
Lại một đợt dộng thình thình xóc tai nữa khiến cánh cửa dày của người thợ rèn võng oằn vô trong. Hơi nóng hầm hập từ ngọn lửa táp vào làm nước mắt Charlie chảy dàn giụa, nhưng nó thấy rõ lỗ hổng đen trong bức tường gạch, và nó nhìn bàn tay đeo găng của ông Feromel, bị lửa cháy xém, đẩy gói vải đỏ vô cái hốc rồi kê một viên gạch đóng lại.
“Xong rồi, cậu bé. Cảm ơn cậu!” ông Feromel tháo đôi găng tay cháy sém ra và đấm thụp vô lưng Charlie.
Cánh cửa không còn chịu nổi sức đập từ bên ngoài nữa. Nó đổ ập vào phòng và ba khối hình khệnh khạng bước qua đống gỗ vụn: một người đàn ông đá, một phụ nứ đá lăm lăm dùi cui, cùng bức tượng thần lùn mà dựng bên ngoài ngôi nhà của bà cô Vernetia.
Dù vận hết sức lực phi thường của mình, ông Feromel cũng không tung nổi một cú đòn. Nắm đấm to xụ của ông nảy tưng khỏi những thân hình đá bạo tàn, đôi chân dài của ông ngã nhào dưới cái đầu bổ tới của thần lùn.
‘Đi đi, cậu bé! Hãy tự cứu mình!” ông Feromel kêu lên.
Bủn rủn tứ chi, Charlie cuống quít không biết phải đi đâu. Nó bị bỏ lại đằng sau vật duy nhất có thể đưa nó trở về - con bướm trắng của nó.