Charlie Bone 7: Charlie Bone Và Cái Bóng Xứ Badlock
Chương 3 :
Ngày đăng: 15:23 19/04/20
Chú chó tan biến
Vài phút sau khi Charlie chu du vô xứ Badlock, thằng bạn thân nhất của nó, Benjamin Brown, một thằng bé nhỏ thó, tóc sùm sụp và vẻ mặt lúc nào cũng lo âu, rời nhà nó ở số 12, đường Filbert. Hạt Đậu, con chó của thằng này tong tẩy theo sau.
Khi Benjamin nhấn chuông nhà số 9, cánh cửa được ngoại Maisie mở ra ngay lập tức.
"Benjamin cưng ơi," ngoại Maisie thét lên, lôi xệch nó vô hành lang. "Ta hy vọng con làm được cái gì đó. Charlie đi mất rồi."
"Đi mất, thưa bà Jones? Đi đâu ạ?" Benjamin ngoan ngoãn chùi giày vô thảm chùi chân.
"Nếu ta biết thì ta đã không đứng đây bảo con phải làm gì đó, đúng không?" ngoại Maisie nhắm mắt lại và gãi gãi sau gáy. "Ta biết nói gì với ba mẹ nó đây hả trời?"
"Cháu nghĩ bà không cần phải nói gì với cô chú ấy đâu ạ" Benjamin nói. "Có lẽ ba với mẹ cháu có thể giúp được, họ là thám tử tư cơ mà."
Benjamin lập tức hối hận với những lời vừa thốt ra.
Ba mẹ nó đang điều tra một vụ án rất quan trọng. Họ vừa mới rời nhà đi xong, cô Brown cải trang thành đàn ông còn chú Brown cải trang thành phụ nữ. Benjamin không thích ba mẹ nó ăn mặc kiểu như thế - họ không giải thích trường hợp phải đeo râu giả (đối với cô Brown) và phải đội tóc giả nhuộm màu (đối với chú Brown), mà chỉ bảo Benjamin đến nhà Charlie đi, ở đó ngoại Maisie sẽ cho nó ăn trưa.
"Cháu xin lỗi, cháu nghĩ lại là ba mẹ cháu không thể giúp được đâu" Benjamin tạ lỗi.
"Ta chắc chắn điều đó." Ngoại Maisie quay đi và dẫn Benjamin vô một hành lang tối. "Đây là một trong những vụ biến mất mà người thường không thế nào hy vọng tìm ra."
"Nhưng cháu là người bình thường" Benjamin nhắc bà.
Ngoại Maisie thở dài. "Hờ, ta biết. Nhưng con là bạn của nó nên con có thể đi gọi một đứa khác trong bọn những đứa được ban phép thuật á, hay tự chúng xưng như thế".
"Những người con của Vua Đỏ ạ" Benjamin lặng lẽ nói.
Họ đã tới cánh cửa tầng hầm, vẫn còn mở banh. Ngoại Maisie vẫy Benjamin và chỉ xuống tầng hầm. Benjamin ngó xuống căn phòng mốc meo ở dưới mặt đất. Ngoại Maisie gật đầu khích lệ. Benjamin vốn không thích ba cái tầng hầm, cả Hạt Đậu cũng chả thích. Chú chó bự bắt đầu tru lên.
"Cháu phải xuống đó ạ?" Benjamin hỏi.
"Nó ở dưới đó đó" ngoại Maisie giọng khản đặc.
"Dạ?"
"Bức tranh, cưng"
Benjamin vuột ra một tiếng "Ố ố ố" ngân dài khi nó vỡ lẽ rằng Charlie chắc hẳn đã đi chu du rồi. "Vậy thì nó không hẳn là biến mất".
"Lần này thì có" ngoại Maisie nghiêm trang.
Benjamin dòm trân vô tầng hầm. Nó bước xuống ba, rồi bốn bậc cho tới khi có thể thấy bao quát căn phòng. Một ngọn đèn tù mù thòng từ trên trần nhà xuống chiếu cho nó thấy một cái tủ hỏng, mấy cái ghế gãy, bó cọc màn gió, những chồng báo và tạp chí, mấy cái bao nylon to màu đen chứa đồ căng phồng. Và rồi nó nhìn thấy bức tranh. Cái bức tranh dựa vô tường, bên cạnh một tấm đệm cũ cuộn lại.
Một cái bóng nhỏ chập chờn trên bức tranh và Benjamin trông thấy con bướm trắng lượn lờ quanh bóng đèn tròn. Lập tức con bướm chao mình biến vụt đi. Benjamin đi xuống nền tầng hầm và bước về phía bức tranh. Hạt Đậu lạch cạch bước xuống theo sau nó. Chú chàng thở hồng hộc và thỉnh thoảng lại tru lên một tiếng hoảng vía.
Bức tranh khiến Benjamin rùng mình. Đúng như ngoại Maisie thừa nhận, nó chỉ là một thằng bé bình thường, cho nên nó không hề biết đến cảm giác phản kháng lại những cú giật thô bạo như Charlie đã trải qua, cũng không cảm nhận hay nghe được tiếng gió của xứ Badlock rít rú. Tuy nhiên nó có ngay ấn tượng là nét vẽ tả chân của bức tranh bày ra một nơi không phải do tưởng tượng mà là được sao chụp đúng y như thực. Nơi đó hiện hữu. Hoặc đã từng hiện hữu. Với những ngọn tháp xám xịt, bầu trời không có mặt trời, in hình những dãy núi lù xù, chắc hẳn đó là một xứ sở chồng chất hận thù và tội ác.
Có một dòng chữ màu xanh lá cây ở cuối bức tranh, góc phía bên phải. Đề: Xứ Badlock. Nếu xứ Badlock là một nơi có thật thì đó không phải là nơi Benjamin muốn tới. Vậy tại sao Charlie lại "Đi Vào" trong đấy được? Đó là một hoang mạc. Theo như Benjamin nhớ, Charlie luôn cần phải nghe thấy tiếng nói trước đã, sau đó tập trung vô một gương mặt người rồi mới đi được vô một bức tranh nào đó cơ mà. Và trong suốt quãng thời gian Benjamin biết về tài phép của thằng bạn mình, Charlie không bao giờ biến mất thật sự. Thân người Charlie vẫn luôn luôn ở hiện tại, trong khi tâm trí nó chu du vô thế giới đằng sau bức tranh.
"Con nghĩ việc đó là sao, Ben?" ngoại Maisie trên đầu cầu thang hỏi xuống.
Benjamin lắc đầu. "Cháu không biết, thưa bà Jones. Ông cậu của Charlie đâu ạ?"
"Paton hả? Ở tiệm sách. Chứ còn ở đâu nữa?"
Fidelio ra tay giải cứu. "Nó đi bác sĩ thú y rồi. Benjamin rất buồn"
Lão Ezekiel ngửa đầu ra sau mà cười lục cục. Gã Weedon phụ họa bằng một tràng cười gằn, trong khi hai thằng bé im lặng nhìn bọn chúng, trong lòng hoang mang. Có gì tức cười với việc con chó đi thú y?
Bức màn gió đằng sau quầy tách ra và một phụ nữ duyên dáng có mái tóc màu hạt dẻ xuất hiện. Tay cô cầm một quyển sach nhũ vàng nặng trĩu, rồi cô cẩn thận dặt nó lên quầy. "Chào các cháu. Cô không biết các cháu đến đây" cô Ingledew nói.
"Chúng đi theo con chim nhỏ" lão Ezekiel cười khẩy.
Cô Ingledew tảng lờ lời nhận xét của lão. "Tôi nghĩ chắc là ngài muốn quyển này, ngài Bloor" cô nói, quay quyển sách ra để lão có thể thấy cái tựa.
"Bao nhiêu?" lão hỏi cộc lốc.
"Ba trăm bảng" cô Ingledew bảo với lão.
"Ba trăm." Lão Ezekiel đập rầm bàn tay đầy chấm đồi mồi xuống quyển sách quý, khiến cô Ingledew nhăn mặt. "Ta chỉ muốn xem một chút xíu về cái hộp gỗ quý khảm xà cừ, ngày tháng năm và kích thước của nó này kia thôi." Lão Ezekiel bắt đầu lật những trang sách bằng những ngón tay dài, u mấu "Giúp tao, Weedon".
Nhân lúc lão già chúi mũi vô quyển sách, hai thằng bé lật đật băng qua cửa hàng, vòng ra sau quầy. Lão Ezekiel bắt đầu lít rít về chữ nhỏ quá khi chúng chuồn qua khỏi bức màn gió và vo ophòng sau của cô Ingledew.
Trong đây thậm chí còn nhiều sách hơn ở ngoài tiệm. Sách phú kín những bức tường từ sàn tới tận trần nhà: những quyển sách bạc màu, tĩnh tại, những quyển lớn xếp ở kệ dưới cùng, và những quyển nhỏ xếp ở kệ trên cùng. Sách khiến cho căn phòng nồng mùi ẩm mục và mùi da thuộc chứ không dễ chịu. Nhưng dù sao đó cũng là phòng khách, cho nên nó có vài cái bàn nhỏ, ghế sofa, hai chiếc ghế bành, một cái ghế đứng bọc da và một cái bàn làm việc. Cúi hẳn người trên bàn viết là một người đàn ông tóc đen, mà cho dù đang ngồi ông vẫn cao lớn khác thường.
Người đàn ông không để ý đến hai thằng bé mà vẫn tiếp tục chú mục vô những trang sách trước mặt.
Fidelio hắng giọng.
Không ngẩng đầu lên, người đàn ông nói "Nếu cháu muốn gặp Emma và Olivia thì chúng nó tới quán cà phê Thú Kiểng rồi".
"Thật ra, thưa ông Yewbeam, tụi cháu muốn gặp ông" Fidelio nói.
"À" ông cậu của Charlie nói. "Ta đang bận"
"Đây là khẩn cấp ạ" Benjamin kêu lên. "Charlie đang đi vô một bức tranh, cả con chó của cháu nữa và tụi nó không ra"
"Chúng sẽ ra" ông cậu Paton tiếp tục nghiên cứu sách. "Rồi sẽ ra"
"Ông không hiểu" Fidelio nói bằng giọng khẩn cấp nhất mà cái giọng của nó có thể triệu tập được. "Lần này cả người Charlie đi hẳn vô - cả người nó đã biến mất...mất tăm"
Ông cậu Paton ngước mắt lên liếc nhìn tụi nó qua đôi kính nửa vầng trăng. "Mất tăm?"
"Vâng. Thưa ông Yewbeam. Đi hoàn toàn" Benjamin nói, sắp òa khóc tới nơi. "Cái bức tranh đó ở dưới tầng hầm nhà ông và bà của Charlie, bà ngoại dễ mến í, bảo cháu xuống coi giúp vì Charlie đã biến mất trước đó rồi. Vì vậy cháu đi xuống, Hạt Đậu đi theo cháu, và thế là, nó cũng...đi vô đó luôn".
Ông cậu Paton nhíu mày. "Bức tranh gì vậy, Benjamin?"
"Kinh khủng" Benjamin. "Bao nhiêu ngọn tháp và núi. Có một cái tên ghi ở cuối bức tranh. Xứ Badlock, cháu nghĩ nó ghi vậy".
"Xứ Badlock!" ông cậu Paton đứng bật dậy khỏi ghế nhanh đến nỗi chiếc ghế đổ kềnh ra sàn, tất cả giấy bay tung khỏi bàn.
"Đó là một nơi nguy hiểm ạ?" Benjamin nín thở hỏi.
"Nơi tồi tệ nhất thế gian" ông cậu Paton nói. "Mặc dù ta không chắc chắn nó có thật trên đời này hay không"
Miệng Benjamin há xệ ra. Nó nhìn trơ trơ ông cậu Paton Yewbeam, cố hiểu xem ông vừa nói gì. Ngay cả Fidelio cũng không thốt lên lời.
"Không còn thời gian để mất nữa, các cậu. Mau lên". Ông cậu Paton gạt phăng tấm màn gió và sải bước ra ngoài tiệm, Fidelio và Benjamin luýnh quýnh theo sau.