Charlie Bone 8: Charlie Bone Và Hiệp Sĩ Đỏ

Chương 10 : Lối tigerfield

Ngày đăng: 15:23 19/04/20


Charlie ngồi trong nhà bếp, ăn cháo đặc. Nó cảm thấy như mình vừa mới chạy một quãng đường ma-ra-tông. Toàn thân nó ê ẩm và con mắt mở không lên. Ở phía bàn bên kia, Emma đang uống trà. Cô bé vừa mới kể xong chuyện những vị khách không mời mà đến tiệm sách của dì mình cho Charlie nghe, và lúc này, với một chút hối hả cô bé đang lặp lại lời mô tả của bà bếp trưởng về Quả cầu Đại Dương.



Mắt Charlie nhướng lên, chỉ mở được hi hí. "Thì ra đó là cách thức của hắn," nó vừa lầm bầm vừa ngáp.



"Xem ra bồ không hề ngạc nhiên." Emma tỏ vẻ thất vọng.



"Sau ngày hôm qua thì chả có gì làm mình ngạc nhiên được nữa," Charlie nói. "Mình đã bị chọc và bị thẩm vấn, bị tượng phù điêu nhắm bắn, rồi lại bị một gã điên đốt mém cháy, ngã từ trên bức tường cao ba mét xuống và bị một thanh gươm dí chối chết."



Ngoại Maisie ngừng tay ủi đồ và thở dài một cái não nề. "Chúng ta phải rời khỏi thành phố thôi," bà tuyên bố. "Đây không còn là một nơi bình thường nữa. Quá nguy hiểm. Ngay khi ba mẹ con trở về, Charlie à, chúng ta sẽ khăn gói ra đi."



"Không được đâu ạ," Emma nói. "Phải đợi đến lúc tất cả ngã ngũ đã. Chúng ta phải làm điều đó."



"Chúng ta?" ngoại Maisie dằn mạnh cái bàn ủi xuống một ống tay áo sơmi xui xẻo. "Bà nghĩ là ý cháu muốn ám chỉ Những hậu duệ của Vua Đỏ. Hừ, theo bà thì một nửa mấy người đó đang gây ra tất cả những rắc rối này."



"Chỉ một nửa," Emma chỉ ra. "Chính vì vậy mà nửa kia phải ngăn chúng lại."



"Hừm." ngoại Maisie tiếp tục ủi đồ, phang cái bàn ủi xuống một cái hoàn toàn mạnh hơn mức cần thiết.



Emma nhìn bà một thoáng, rồi hướng ánh mắt vô Charlie, lúc này đang gục đầu vô tay và lại ngáp. "Hơn nữa," cô bé cương quyết, "Hôm nay tụi mình phải làm một việc trước khi quá trễ. Ngày mai tụi mình trở lại trường và mọi việc sẽ càng ngày càng khó khăn hơn. Mình không biết tụi mình sẽ đối phó vói Lord Grimwald như thế nào. Mình đành phải gạt nó ra khỏi đầu mình cho tới khi chúng ta xử lý xong vấn đề chiếc hộp."



Charlie nhớ lại Emma đã nghỉ học không đến trường nguyên cả tuần rồi. Thảo nào cô nàng mạnh miệng đến thế. "Bồ có gặp Tancred không?" nó hỏi.



Emma đỏ mặt. "Việc đó liên quan gì tới bất kỳ việc khác?"



Charlie nhún vai nhưng không thể không cuời ngoác ra. "Mình chỉ hỏi thôi."



Cơn đỏ mặt của Emma dường như lan tới tận chân tóc cô bé, nhưng nó vẫn nói tiếp, hùng hồn hơn "Hừm, bồ sẽ đi gặp cụ Bittermouse với mình chứ?"



"Cái gì?" Charlie nói thủng thẳng. "Tại sao?"



Emma nhoài người qua bàn, trông linh lợi hơn bao giờ Charlie từng thấy. "Mình đã nghĩ thế này, bồ biết không. Cụ Bittermouse là một luật sư và cụ ấy biết ba của bồ, vì vậy có lẽ ba của bồ đã đưa cho cụ chiếc hộp, với bản di chúc ở trong đó luôn." Cô bé xòe rộng hai bàn tay ra, "ý mình là còn gì rõ ràng hơn nữa? Dì Julia cũng đồng tình với mình."



"Bồ có nghĩ là bọn chứng không hề nghĩ đến điều đó?"



Trong một thoáng, vẻ cương quyết của Emma dường như xìu đi, và cô bé nói, "Có lẽ. Nhưng nó cũng đáng thử một phen."



Charlie thở dài và liếm cái muỗng. Đáng ra nó sẽ ăn một tô cháo nữa, nhưng nó bằng lòng thay thế bằng một muỗng mật ong thật đầy, để nếm náp từ từ trong khi Emma kể trơn tru tên của tất cả những đứa mà qua cô bé đã gọi điện trước khi đi đến nhà nó. Olivia ở nhà suốt cả ngày với ba mẹ, Fidelio đang chơi violin trong một buổi hòa nhạc, Gabriel "đang làm điều quan trọng gì đó" cùng với Lysander và Tancred ở trong ngôi nhà hoành tráng của Lysander tại khu Đồi Cao.



"Vậy là chỉ còn mỗi tụi mình," Emma nói xong, muốn nín thở luôn.
Không có tiếng trả lời.



Một linh cảm điềm gở chạy dọc sống lưng Charlie. Có gì đó đã xảy ra trong ngôi nhà này. Nơi này có ma hay là có gì đó còn tệ hơn thế?



Ông cậu Patonbước vô trong và bọn kia theo sau ông. Họ mở một cánh cửa ở bên hông hành lang và ngó vô một nhà bếp nhỏ, nơi có chảo và nồi chất đống trên tấm lưới úp bát đĩa cho ráo. Một ấm trà màu nâu chạm vô vẫn còn ấm, và có hơi nước đọng ở cửa sổ, nhưng tuyệt nhiên không thấy cái người vừa mới pha ấm trà này.



Ở phía bên kia hành lang có một phòng khách ấm cúng, kê một chiếc ghế sofa bọc da đã sờn và một chiếc ghế bành quây gần lò sưởi. Than lụi của ngọn lửa vừa mới cháy vẫn còn thấy đỏ hồng bên trong vỉ lò.



"Có lẽ cụ Bittermouse chỉ ra ngoài mua một tờ báo, và quên đóng cửa," Emma đoán.



"Có lẽ vậy," Ông cậu Paton nói.



Ở cuối hành lang có một cầu thang gỗ không trài thảm dẫn lên những căn phòng trên lầu.



"Luật sư thường có bàn làm việc," Ông cậu Paton nói một cách đăm chiêu. "Phòng làm việc của cụ Bittermouse có lẽ ở trên đó."



"Có thể ông cụ ngủ gật khi đang đọc sách," Emmạ nói, "Vì tuổi già. Người già hay ngủ gật nhu thế lắm."



Ông cậu Paton nhìn cô bé và nói. "Người ta không cần phải già vẫn như thế."



"Chúng ta đi lên đi," bàn chân của Emma đã đặt lên bậc thang đầu tiên. "Xin chào! Có ai ở trên đó không?" cô bé gọi to.



Tiếng kẽo kẹt thật rợn gáy khi họ lên cầu thang. Charlie đi sau cùng, cổ họng nó nghẹn cứng, tai nó lùng bùng và cảm giác rờn rợn tóm lấy bao tử nó càng lúc càng mạnh hơn.



Có ba cánh cửa tiếp giáp với chiếu nghỉ, và rồi cầu thang tiếp tục dẫn lên một tầng nữa.



Emma gõ cánh cửa ở chính giữa. Không có tiếng trả lời. Cô bé mở cánh cửa đó ra và nhìn vô một phòng ngủ. Giường được xếp ngay ngắn và có một bộ com-lê treo sẵn ở bên ngoài tủ quần áo. Cô bé nhún vai và đóng cửa lại. Bên cạnh phòng ngủ là phòng tắm lạnh căm, không một dấu hiệu là từng có phụ nữ động tay vô. Không có chai lọ hay hũ hay tuýp đựng kem; chỉ có một cục xà bông, một con dao cạo râu ở trên bậu cửa sổ và một cái bàn chải đánh răng để trong một cái ly thủy tinh.



"Lần thứ ba may mắn," Ông cậu Paton nói, tiến tới cánh cửa thứ ba và bụng Charlie thót lại một cái. Nó cảm thấy muốn kêu thét lên, để ngăn cánh cửa mở ra, để buộc mọi người đi trở xuống lầu, không cần biết cái gì ở trong căn phòng thứ ba. Nhưng Ông cậu Paton đã mở cánh cửa đó ra rồi. Ông đứng khựng người lại ngay khung cửa, buột miệng kêu lên một âm thanh lạ lùng, sau đó nguyền rủa một tràng - kiểu nguyền rủa Charlie hiếm khi nghe, và lại càng không bao giờ được nghe thốt ra từ miệng của ông cậu nó.



Và rồi Charlie cũng phải ngó vô căn phòng. Hé nhìn qua thân hình rắn chắc của ông cậu, nó thấy một phòng làm việc đã bị lục soát tanh bành. Những kệ sách lật nghiêng trong góc, một cái bàn viết lăn lóc. Sàn nhà rải đầy sách và giấy tờ, và ở giữa phòng là một cụ già thật già đang nằm thẳng cẳng. Nó bàng hoàng trước mái tóc trắng và nét mặt thanh thoát, dù nhúm nhíu những nếp nhăn. Cụ nằm lật ngửa người; chiếc áo jacket vải tuýt mở banh và trên mảnh áo sơmi trắng của cụ, ở ngay chỗ có lẽ là trái tim, có một vệt màu đỏ loang rộng.



"Chết rồi?" Emma thì thào.



"Hình như vậy. Để ta gọi xe cứu thương," Ông cậu Paton nói. "Kẻ nào có thể làm một việc ghê tởm như thế này?"



Chính lúc đó Charlie nhận ra một vết rạch dưới ván sàn: một vết rạch dài, rất mảnh, như thể một con dao đã rạch ngang qua sàn - hay là một mũi gươm. Và nó cảm thấy mình biết ai là kẻ đã giết hại cụ Bamaby Bittermouse. Nhưng có ai trên trái đất này tin vào lời của nó?