Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 131 : Không có vô cùng tàn nhẫn chỉ có ác hơn

Ngày đăng: 21:32 20/04/20


“Bùi Dịch, tôi muốn cùng cậu tuyệt giao!”



Trong biệt thựTần thị, truyền đến tiếnggào thét đếntê tâm liệt phế củaTần Phong.



Bùi Dịch đứng ở cửa biệt thự, trong tay nắm dây cương một con ngựa cái thân màu đỏ sẫm, ánh mắt nhàn nhạt địa nhìn anh ta:



“Cậu không biết cưỡi ngựa, chẳng lẽ muốn ngựa của cậu cũng vô dụng sao. Cái gì cũng có giá trị của nó, để ở chỗ cậu không dùng đến thật là lãng phí.”



“Cậu, cậu...” Tần Phong tức giận đến nói không ra lời.



Lúc này, Tô Thi Thi nắm Tiểu Hắc đi tới, vui sướng nhìn con ngựa cái đỏ sẫm kia: “Thật khá nha, Tiểu Hắc nhất định thích. Phải không, Tiểu Hắc?”



Cô nói xong sờ sờ đầuTiểu Hắc.



Tiểu Hắc cực kỳ ngoan ngoãn hí một tiếng, hiển nhiên cực kỳ mãn ý.



Tần Phong bị chọc giận muốn bùng nổ rồi, hết nhìn Tô Thi Thi, lại nhìn Bùi Dịch, cuối cùng vọt tới trước mặt Bùi Dịchnghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu cùng em ấy cãi nhau, không thể trút giận với tôi nha! Là người phụ nữ của cậu chọc giận cậu, cũng không phải tôi!”



Anh ta nói xong lại nhìn về phía Tô Thi Thi, vẻ mặt ai oán: ”Thi Thi à, anh đây là tai bay vạ gió mà!”



“Rủi ro miễn tai họa.”



Tô Thi Thi lộ ra nụ cười thuần khiết, xoay người leo lên trên lưngTiểu Hắc, hai chân kẹp một cái, Tiểu Hắc lập tức chạy lên phía trước đi tới.



“Hí...”



Ngựa cái thấy thế, giơ giơ lên chân, một bộ dáng muốn đuổi theo.



Bùi Dịch lập tức xoay người leo lên, cưỡi con ngựa cái liền muốn đuổi theo.



“Này này, cứ như vậy mà đi sao?”



Tần Phong chưa từ bỏ ý định lôi kéo dây cương: “Đây là tôi tìm trong hơn ngàn vạn con ngựa, rất không dễ dàng mới tìm được con ngựa thuần chủng này, vốn định để theo đuổi con gái. Cậu vậy mà cứ như vậy cướp mất của tôi đem đi sao!”



“Xe đưa cậu, còn có hai con chó, không cần cảm tạ.”



Bùi Dịch nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, lập tức níu dây cương, ngựa cái lập tức chạy đi.



“Xe, chó?” Tần Phong muốn khóc, hướng về phía Bùi Dịch hô: “Ai muốn mấy thứ đó của cậu chứ!”



“Chết tiệt, các người đem hai Tiểu Tổ Tông kia cho tôi đem trở về! Tôi mới không cần!”



Anh quay đầu vừa thấy chó ngao Tây Tạng cùng con chó vàng kia ghé vào trong cửa sổ xe xem bên ngoài, mặt đều phải tái rồi.



Bùi Dịch người đàn ông này thật sự là quá âm hiểm, phỏng chừng đã sớm dạy hư chsung nó rồi, nghĩ muốn đem hai vị Tiểu Tổ Tông ném đi.




Hiện tại, chồng và cha chồng bà ta đã đối với bà ta chán ghét như vậy. Chuyện kia một khi bị phanh phui ra, sẽ trở thành thết nào đây, bà ta thật không dám nghĩ đến...



“Chấn Ba, chuyện này, muốn hay không ngẫm lại?” Phương Thanh Hoa nhỏ giọng nói.



“Bà câm miệng cho tôi, đều là do bà gây ra!”



Đoàn Chấn Ba trở tay liền cấp cho Phương Thanh Hoa một cái tát. Nếu không phải nể tình bà ta sinh được con gái lớn rất tài giỏi, ông ta đã sớm đuổi ra khỏi Đoàn gia rồi.



Phương Thanh Hoa ủy khuất bụm mặt, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, gắt gao cắn môi, không dám khóc ra tiếng.



Sau cùng rất không dễ dàng ra khỏi nhà chính, bà ta lập tức gọi điện thoại cho con gái lớn, cùng cô ta thương lượng biện pháp.



“Tường Tường, con nói bây giờ phải làm sao đây? Vạn nhất chuyện kia bị lộ ra, mẹ liền thật sự xong đời rồi. Chưa biết chừng còn liên lụy đến con.” Phương Thanh Hoa trong điện thoại lo lắng nói.



Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một phen, nửa ngày, truyền đến giọng Đoàn Ngọc Tường có chút không kiên nhẫn: “Đã sớm nói với mẹ chuyện của đám người kia giải quyết càng sớm càng tốt, hiện tại thời cơ càng ngày càng không tốt... Thôi, hiện tại nói những thứ này cũng không ích gì.”



“Vậy con nói đến cùng làm sao đây?” Phương Thanh Hoa đã không có chủ ý.



Đoàn Ngọc Tường nghĩ nghĩ nói: “Hiện giờ xem ra, chỉ có thể bỏ nhỏ lấy lớn thôi.”



“Bỏ nhỏ lấy lớn? Ý của con là...”



“Không sai, chuyện này chỉ có thể trách Ngọc Lộ không tốt. Mẹ, có đôi khi, làm người nên quyết đoán một chút. Ngọc Lộ đã gây ra chuyện lớn, mà còn cũng đã lấy chồng, mẹ cũng sớm đã quản không được nó rồi.” Đoàn Ngọc Tường nói xong liền cúp điện thoại.



Phương Thanh Hoa sững sờ cầm lấy di động, nước mắt chải quét địa một phen liền chảy ra.



“Ngọc Lộ, mẹ có lỗi với con...”



Phương Thanh Hoa che miệng, đau lòng khó có thể kìm chế. Nhưng vì địa vị của mình tại Đoàn gia, bà ta quả thật nên đưa ra lựa chọn rồi.



Chuyện đến nước này, là Đoàn Chấn Ba tự mình ra mặt. Phương Thanh Hoa cũng không biết ông ta tới cùng cùng Ngọc Lộ nói cái gì, chỉ là vài ngày sau, Ngọc Lộ trở về Đoàn gia hai lần, nhìn qua thật cao hứng.



Đã nhiều ngày, Tô Thi Thi cảm thấy được trong lòng có chút không yên, như là sắp gặp chuyện không may.



Có đôi khi trực giác của phụ nữ rất chính xác, có một số việc nên tới chung quy sẽ đến.



Ngày hôm đó sau khi cô tan làm, vừa đi ra Cao ốcXây dựng Tiệp Khắc, đã bị một người đàn ông ngăn cản đường đi.



“Tô Thi Thi, cô là loại người bội tình bạc nghĩa, là thứ tiện nhân!”



Người đàn ông vừa nhìn thấy Tô Thi Thi liền nhe răng trợn mắt quát.



Mưa kìa, mưa ngập đường, mưa trắng xóa, sao về đây