Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 260 : Đứa bé mất tích

Ngày đăng: 21:33 20/04/20


Edit: Mít



Beta: Ryeo



Tòa nhà kiến trúc màu xanh đậm dưới ánh mặt trời sáng rọi như lưu ly, xa xa nhìn lại, giống như là một viên đá quý màu xanh đậm dựng đứng trong phố xá sầm uất.



Mà ở tầng 12 cao ốc Ngôi Sao màu xanh đậm này, đó là nơi Tô Thi Thi bắt đầu ước mơ lập nghiệp của mình.



Tô Thi Thi đang ở cùng Tống Trọng Hạo tranh luận tên công ty, hai người tranh luận đến nỗi mặt đỏ tai hồng, hận không thể trực tiếp xắn tay áo đánh nhau một trận.



"Sư muội, Tống Tô Ôn sao lại không xuôi tai? Lấy họ của ba người chúng ta ghép lại, có nhiều ý nghĩa nha!"



Tô Thi Thi mắt trợn trắng, chịu đựng kích thích, trầm giọng nói: "Tên này có ý nghĩa sao? Người khác hoàn toàn nghe không hiểu đây là có ý tứ gì, nghe qua liền quên, như vậy đặt tên để làm gì?"



"Vậy em thấy "Người một nhà" lại dễ nghe hơn chỗ nào, thật tầm thường mà!" Tống Trọng Hạo rất không đồng ý nói.



Tô Thi Thi tức giận đến nghĩ muốn đánh chết anh: "Đó là onlyfamly! " người một nhà" cái gì? Sư huynh, anh sống ở đất nước Tư Bản Chủ Nghĩa ba năm tiếng Anh nghe cũng bằng không!"



"Cái đó thì phải trách đám phiên dịch viên kia thôi!" Tống Trọng Hạo ngạnh cổ nói.



Tô Thi Thi nhăn mày nhăn trán, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi ngoắc tay Ôn Ngọc: "Mau tới đây giữ chặt anh ấy cho tôi, tôi muốn đánh người!"



Tống Trọng Hạo vừa nghe vội vàng ôm lấy cánh tay, cảnh giác nhìn Tô Thi Thi: "Sư muội, nói không lại không nên động thủ!"



Tô Thi Thi: "..."



Cô thật sự siêu cấp nghĩ muốn đánh người nha! Trình độ thiết kế của sư huynh cô thì không cần phải nói, nhưng trình độ đặt tên thật sự làm cho người ta làm rơi kính mắt!



Thời điểm Tô Thi Thi tức giận đến muốn ra ngoài hít thở không khí để bình tĩnh một chút, điện thoại lại đột nhiên vang lên.



Cô cầm lên nhìn cũng chưa từng nhìn liền nhận, ngữ khí không phải quá tốt: "Tôi là Tô Thi Thi!"



"Tô tiểu thư?" Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói sợ hãi của một người, phỏng chừng là bị cô dọa.



Tô Thi Thi sửng sốt, vội vàng nói: "Thật ngại quá. Quản gia, có chuyện gì vậy?"



"Cái kia... Tiểu thư có thể về nhà một chuyến hay không? Trong nhà có chút chuyện nhỏ." Quản gia thật cẩn thận nói.



"Xảy ra chuyện gì? Là Bùi Dịch sao?" Tim Tô Thi Thi lập tức nhảy dựng lên.



"Không phải, không phải tiên sinh, tiên sinh không có việc gì," quản gia vội vàng nói, "là chuyện liên quan đến tiên sinh. Cần Tô tiểu thư trở về một chuyến." Quản gia dừng một chút, giọng nói bỗng nhiên nhỏ tiếp xuống, như là đang vụng trộm nói cho cô.



"Tô tiểu thư, cô trước gọi điện thoại cho tiên sinh, nói tiên sinh cũng cùng trở về."




Đứa trẻ này hẳn không phải đứa em trai cùng cha khác mẹ của Bùi Dịch đi?



"Đòan Tĩnh Đồng?" Tô Thi Thi thăm dò hỏi.



"Hừ, anh ấy vậy mà đem tên của tôi đều đã nói cho chị rồi." Đòan Tĩnh Đồng hừ một tiếng.



Cha mẹ cậu ta nói, không thể tùy tiện đem tên của cậu ta nói cho người khác biết, cho nên cha mẹ cậu ta tuyệt đối sẽ không đem tên của cậu ta nói cho một người phụ nữ xa lạ như thế này, thế thì cũng chỉ có thể là Bùi Dịch nói cho cô.



Tô Thi Thi khóe miệng giật giật, bộ dạng cô cực kỳ xấu sao?



Tuy không phải đặc biệt xinh đẹp, nhưng không tính là xấu đi!



Tô Thi Thi âm thầm hít vào một hơi, được, cô không cùng một đứa con nít so đo!



Cô nhìn bốn phía một phen, phát hiện trừ người làm của bọn họ, Đoàn Tĩnh Đồng là một mình tới.



"Nhóc con lén lút đến đây sao?" Tô Thi Thi trực tiếp nói.



Nếu Đoàn gia biết, tuyệt đối không có khả năng để cho thằng nhóc kia xuất hiện tại nơi này. Bùi Dịch cũng sẽ không mang nó tới đây. Cho nên đáp án không cần nói cũng biết, phỏng chừng hiện tại Đoàn gia cùng Bùi Dịch đã tìm khắp nơi đến phát điên rồi đi.



"Chị..." Đòan Tĩnh Đồng không nghĩ tới người phụ nữ này vậy mà nhìn thấu mình, tức giận đến oa một phen liền khóc, tiện tay cầm lấy một vật trang trí đặt bên cạnh bàn đập bể trên mặt đất, khóc hô: "Chị vu oan tôi!"



"Tôi nói sự thật!" Tô Thi Thi mặt trắng xanh một phen liền tái rồi!



Đúng là một đứa trẻ hung hăng! Vật trang trí kia là vật Bùi Dịch nâng niu cất giữ, giá trị hơn mười vạn đó!



"Chị là đồ đàn bà độc ác, chị chẳng những đổ oan cho tôi, lại còn lườm tôi! " Đoàn Tĩnh Đồng nói xong liền hướng Tô Thi Thi đánh tới, bộ dạng như muốn liều mạng với cô.



Tô Thi Thi lờ mờ, đây là em trai Bùi Dịch sao? Như thế nào một điểm cũng không giống anh trai vậy!



( Mít: Ừ, biếtDịchnhàcôlànhất rồi, sosánhlàmchi 😌



CặpđôiThi - Đồngnàycườiđauruộtluôn hahaha



.



.



.



Cơmàchịukhóchờđăngđượchôngnà:v)