Chưa Từng Yêu Em Như Thế
Chương 4 :
Ngày đăng: 12:36 19/04/20
Ngày Tết đến càng lúc lại càng gần. Ngoài Trương Hách Nhiên nhiệt
tình chủ động ra thì Thái Hân không tìm được thêm một người nào khác.
Cô gọi điện về nhà hỏi thử: “Nếu Tết năm nay con về trước, sau này mới
đưa bạn trai đến cho hai người gặp mặt thì có được không ạ? Dù sao thì
năm mới người ta cũng phải về nhà mình ăn Tết mà mẹ.” Kết quả là cô còn
chưa nói xong, suýt chút nữa màng nhĩ đã bị giọng hét cao đến quãng tám
của mẹ mình đâm thủng: “Không sao, con nói địa chỉ nhà nó cho ba mẹ là
được rồi, chúng ta cùng nhau đến nhà họ chúc Tết!”
Thái Hân run run cúp máy. Cha me cô…thật là đáng sợ! Cô tính toán nát
óc, rốt cuộc một mình đi về hay mang về một khóm cỏ non* về nhà thì ba
mẹ sẽ nổi điên hơn nhỉ.
*Khóm cỏ non: ý chỉ trong câu trâu già gặm cỏ non.
Đến ngày hôm sau, có một việc bất ngờ xảy ra đã khiến cô quyết tâm đưa Trương Hách Nhiên về nhà.
Tan tầm ngày hôm sau, đúng lúc Trương Hách Nhiên đang nói chuyện với
Thái Hân thì Nhạc Tư Tư cũng đến tìm Thái Hân để trút nỗi muộn phiền
nhân sinh. Sau khi bất ngờ trông thấy Trương Hách Nhiên, ngay lập tức,
cặp mắt của Nhạc Tư Tư đã sáng bừng cả lên, cười tươi như hoa nở, mãi
đến khi Thái Hân đuổi được Trương Hách Nhiên đi rồi, Nhạc Tư Tư hỏi
thẳng: “Miếng thịt tươi này cậu có ăn không đó? Nếu cậu không ăn thì để
tớ nhào vào! “
Thái Hân thoáng sững sờ: “Sao cậu lại như thế chứ? Cậu ấy còn trẻ như vậy, không được như Lưu Nhất Sảng đâu! “
Nhạc Tư Tư cười, “Xem cậu kìa, cậu còn bảo đã không quan tâm đến Lưu
Nhất Sảng nữa mà, mới mấy câu đã bộc lộ hết rồi! Hì, tớ không so đo với
cậu nữa, tớ đã quyết định sẽ tán tỉnh cậu ta!”
Thấy Nhạc Tư Tư cười duyên phấn khởi, lòng Thái Hân trầm xuống. Có lúc
cô thấy rất khó hiểu, rõ ràng hai người là bạn thân từ bé, thế mà cho dù là người cô thích trước hay người đó thích cô, dù cô tiếp cận họ hay họ tán tỉnh cô, thì cuối cùng vẫn thuộc về Nhạc Tư Tư.
Thái Hân càng lo Trương Hách Nhiên sẽ bị Nhạc Tư Tư gây họa, cuối cùng
đêm đó cô đành đau đớn hạ quyết tâm: cứ đưa mầm non thuê được này về nhà đi vậy.
Ngày hôm sau khi đi làm, cô đến công ty đối diện đã thấy Trương Hách
Nhiên đi ra, cô nói tôi quyết định thuê cậu đấy. Cô còn tưởng Trương
Hách Nhiên sẽ vui mừng nhảy nhót hân hoan, nhưng không ngờ cậu ta
lại…Trả giá!
“Đồng nghiệp của cô cũng vừa nói muốn thuê tôi, cho nên nếu muốn thuê được tôi, cô phải trả thêm tiền.”
Thái Hân quay đầu nhìn về phía Tiểu Mỹ đang đứng cách đó không xa, cắn
răng nghiến lợi nói với Trương Hách Nhiên: “Tăng đi tăng đi tăng đi!”
gia tiệc mừng, nhưng mà tuổi mình đã cao không chịu nổi thời tiết đông
xuân thay đổi liên tục như thế này, sơ ý một chút là bị cảm nặng luôn ấy chứ. Vì vậy ba Thái bổ nhiệm Thái Hân nhất định phải đi cùng bạn trai
đến chúc thọ thay ông. Ông Thái còn cố ý nhấn mạnh ba lần: “Nhất định
phải đi cùng bạn trai, bởi vì bác Hách muốn được nhìn thấy cháu rể của
ông ấy.”
Thái Hân không biết làm sao đành phải đến nhờ Trương Hách Nhiên giúp đỡ.
Trương Hách Nhiên vẫn bám dai như đĩa như ngày trước, không những thế
còn thừa dịp cháy nhà ra hôi của, đổi ngay sang bộ mặt mua bán gian
manh:”Việc này chúng ta nên bàn đến cảm tình hay tiền bạc đây nhỉ?”
Thái Hân suy nghĩ một chút:”Tôi với cậu không có tình cảm gì cả.”
Trương Hách Nhiên quyết định dứt khoát: “Vào internet đăng bài, muốn
thuê tôi. Còn có đồng ý hay không thì phải tùy tâm trạng của tôi cái
đã”.
Thái Hân tức giận đá vào chân Trương Hách Nhiên một cái.
Ngày mừng thọ bạn chí cốt của cha, cô đi tham gia tiệc mừng với người bạn trai được thuê lần thứ hai.
Bạn tốt của cha bị Trương Hách Nhiên dụ dỗ đến choáng váng luôn rồi, vô
cùng phấn chấn, không chỉ phát lì xì cho Thái Hân mà còn đưa lì xì cho
cả Trương Hách Nhiên một cách đặc biệt kín đáo, nói là quà ra mắt, cho
cậu giữ lại đến sau này lấy vợ thì mang ra dùng.
Thái Hân vừa nhìn đã rưng rưng muốn khóc: “Bác Hách à, sao bao lì xì bác cho cháu không to như vậy chứ?”
Bác Hách vỗ đầu cô: “Sao giống nhau được, bác phải cảm ơn đứa bé ngoan này đã chịu thu nhận cháu.”
Thái Hân thật muốn khóc rồi.
Rời khỏi tiệc mừng, Thái Hân muốn đòi bao lì xì mà Trương Hách Nhiên lại nhất quyết không đưa.
Cô bực bội: “Có phải cho cậu đâu? Cái này bác ý cho bạn trai tôi! Đưa đây cho tôi!”
Trương Hách Nhiên hùng hồn nói lại: “Cô nói thế thì chúng ta quay lại
hỏi bác ấy nhé, rốt cuộc có phải bác ấy đưa cho tôi không!” Trương Hách
Nhiên nói gì cũng không đưa, anh còn nói cái này bác Hách cho anh để
cưới vợ rồi dùng.
Suýt chút nữa Thái Hân đã lệ nóng tuôn trào. Cô rất muốn hiệu trưởng
trường mình tới đây nhìn xem ngôi sao của trường cô năm đó, bây giờ đã
trở thành cái đồ mặt dày vô lại đến mức nào.