Chưa Từng Yêu Em Như Thế

Chương 54 : Hãy gả cho anh (1)

Ngày đăng: 12:37 19/04/20


Mẹ tái giá, nàng có huynh kế. Huynh kế nghiêm túc kiệm lời, nàng lại bướng bỉnh hay mắc lỗi. Mỗi khi làm sai nàng lại bị huynh kế trách phạt không cho ăn cơm. Nàng háu ăn là thế, điều kinh khủng nhất mà nàng không nhịn được là không được ăn gì, từ đó về sau, nàng đối nghịch với huynh kế khắp nơi, đấu nhau mãi, nàng lại thấy mừng thầm. Sau khi cha dượng mất, hắn tách nàng ra khỏi hộ tịch nhà mình. Lúc nàng đang đau lòng không ngớt, đột nhiên huynh kế lại nói một câu: Không tách nàng ra khỏi hộ tịch, chẳng lẽ nàng muốn ta cưới muội muội của mình.



————–



1



Vừa tỉnh lại, Thúy Nhi không chờ nổi báo cho ta hai chuyện.



Chuyện thứ nhất: “Tiểu thư à, bây giờ mặt trời đã lên cao tới ba cây sào rồi, chúc mừng tiểu thư lại tiết kiệm lương thực giúp Tằng gia.”



Cái giọng điệu quái gở kia ra ta đây đã khinh thường như heo chết còn sợ gì phỏng nước.



Việc thứ hai là: “Tiểu thư, thiếu gia không ở nhà! Hôm nay thiếu gia ra ngoài từ sáng sớm!”



Ta lập tức xốc chăn nhảy xuống giường, vừa đi giày vừa vội vàng cắn ca cắn cảu với Thúy Nhi: “Hắn không ở nhà à? Sao em không đánh thức ta sớm hơn một chút!”



Lần này đến phiên Thúy Nhi trợn trắng mắt nhìn ta.



“Ngược lại nhé, nô tì cũng muốn gọi tiểu thư dậy lắm! Nhưng nhìn tiểu thư ngủ như heo chết vậy đó, cứ cho là nô tì dội nước sôi trên người thì chưa chắc cô đã tỉnh!”







Nha đầu này, càng ngày càng lớn gan, định che trời đấy à, có thật là nô tỳ không vậy, có chỗ nào giống thế!



Ta liếc nàng cái nữa: “Đừng nói nhảm, lãng phí thời gian! Ta đi rửa mặt đây, em xuống bếp gói ít đồ ăn mang đi, mau mau chuồn ra ngoài chơi thôi!”



Thúy Nhi lại ném trả lại cái liếc mắt cho ta, uể oải đi xuống bếp.



Ta run rẩy, không biết đôi chủ tớ nhà mình cứ trợn trắng mắt nhìn nhau thế này có thành hai người mù không nữa.



2



Ta tên là Tằng Ly, Tằng trong nhà họ Tằng giàu có, Ly trong Hòa ly, mọi người xem ta là Tằng gia Tam tiểu thư.
Hắn đáp: “Các muội ấy không như nàng vậy đâu, không nghe lời, nghĩ đủ cách chạy ra ngoài, sao ta phải làm thế kia chứ?”



Ta nói: “Không phải vì không muốn ra ngoài mà chỉ tại các nàng ấy sợ huynh!”



Hắn nói: “Ai sợ ta?”



Ta nói: “Muội muội huynh!”



Hắn nói: “Tằng Ly, ta nói với nàng rất nhiều lần, con gái không được thô lỗ như vậy nữa.”



Ta run rẩy điên cuồng hỏi hắn: “Muội thô lỗ lúc nào?”



Hắn nói: “Có phải nàng chưa bao giờ ra ngoài chơi đâu chứ, chẳng lẽ nàng không biết ba chữ muội muội người đang là câu mắng chửi thời thượng nhất đấy à?”



Ta không biết thật đấy, muội muội nhà huynh!



Còn nữa đại ca à, ta đang đàm đạo với huynh đó nhé, không phải đang mắng chửi muội muội nhà huynh!



Ta đang hỏi huynh sao lại có thể đối xử tàn nhẫn với muội muội nhà mình như vậy chứ, muội muội nhà huynh!



Chỉ cho nhìn mà không cho ăn như vậy, ta thèm ăn, ta sẽ mất trí, ta sẽ ngã nhào vào huynh, muội muội nhà huynh!



Ta hung dữ nhào lên người hắn, Tằng Nhan, muội muội nhà huynh…



Ta đẩy ngã hắn, cưỡi trên người hắn, giật vạt áo rồi day day dữ dội, cơn giận sục sôi từ đáy lòng bột phát, ta rống lên: “Đại ca, muội đói, muội muốn ăn cơm!”



Không biết có phải hắn bị ta bóp chặt nên bực mình hay không, mặt đỏ phừng phừng ngay lập tức. Hắn quay mặt đi, ho khan một tiếng rồi trở về bình tĩnh, hỏi ta: “Đói mà còn mạnh thế à? Nàng có chắc mình muốn ăn cơm là do đói chứ không phải vì thèm ăn đó chứ?”



Ta: “…”



Muội muội Tằng Nhan nhà huynh! Ta thèm ăn đến nỗi tức điên lên đấy! Điên thì sao? Thì sao hả?