Chưa Từng Yêu Em Như Thế

Chương 55 : Hãy gả cho anh (2)

Ngày đăng: 12:37 19/04/20


Ăn qua loa gì đó, ta và Thúy Nhi đổi sang quần áo giả nam nhân, chạy ra khỏi phủ. Trước khi đi, ta không quên mò tìm cây quạt cầm tay trong phòng của Tằng Nhan.



Thúy Nhi rất khinh thường hành động đó của ta, nàng trợn trắng mắt hỏi: “Tiểu thư à, không phải cứ ai cầm quạt cũng có thể toát ra vẻ phong lưu hào phóng!! Trời thì rét, coi chừng bị cảm!”



Ta cầm cây quạt gõ vào đầu nàng ta không một chút nể nang: “Ta van em, ngực em “nhỏ” chứ ta thì không nhé – cái này ngày càng to lên kia kìa! Ta cầm quạt là để che ngực được chưa!” Vừa nói ta vừa ưỡn ngực cho cô nàng nhìn thấy



Thật là phiền phức. Không biết có phải là do năm nay ăn nhiều bánh bao hơn năm ngoái không nữa, từ đầu năm nay, ngực của ta lại bắt đầu đau đau, càng đau thì lại càng nhô nữa…… Trước kia dùng dải lụa trắng buộc ngực cũng không thấy khó gì, thế mà bây giờ chỉ cần quấn một vòng thôi đã đau thấu tâm can, trong lòng ta lại nảy sinh cảm giác ưu thương đau đớn muốn nói “muội muội nhà huynh” với Tằng Nhan.



Thật ra, nếu ta chưa gặp Tằng Nhị muội, em hai của Tằng Nhan, chưa nghe nàng ta ăn nói luyên thuyên đủ thứ, có lẽ hôm nay ngực của ta vẫn có thể yên ổn cất giấu trong tấm vải quấn này.



Đều tại muội muội nhà Tằng Nhan hết cả!



Ngày đó, ta thấy ngực căng phồng, chạy đi hỏi mẹ có chuyện gì xảy ra. Mẹ nói: “Ly Nhi đừng buồn, bộ ngực của con đầy đặn lắm đó! Đây là phúc đức mà ông trời ưu đãi cho con, không phải ai cũng có phúc này đâu! Sau này, …ờ….nhất định sẽ rất thích!”



Ta hỏi: “…ờ…, là cái gì?”



Mặt mẹ đỏ lên từng chút một: “Chính là …ờ…tương lai…ờ…của con.



Ta lại hỏi: “…ờ…tương lai của con là gì?



Mẹ hờn dỗi ta: “Con bé này, sao mà cứ hỏi mãi vấn đề này thế hả! Đúng là chả biết thẹn thùng gì cả!”



Ta: “…”



Ta không biết thẹn nghĩa là sao? Ta hỏi mãi là sao? Từ đầu tới đuôi chỉ mình mẹ tự biên tự diễn tự mơ mộng viễn vông kìa mà…



Sau đó, lúc ra khỏi phòng mẹ thì gặp Tằng Nhị muội, ta hỏi nàng luôn: “Mẹ tỷ có từng nói với tỷ thế này chưa: Nhị muội chớ buồn, bộ ngực của con đầy đặn lắm đó! Đây là phúc đức mà ông trời ưu đãi cho con, không phải ai cũng có phúc này đâu! Sau này, …ờ….nhất định sẽ rất thích!”



Tằng Nhị muội lạnh lùng liếc nhìn ta: “Muội đang khoe khoang với ta đấy à?”



Ta nói: “Muội chỉ muốn biết, …ờ…, là chỉ cái gì thôi.”



Nhị muội nói: “Ta không biết, muội đi mà hỏi mẹ mình ấy.”



Ta rất bình tĩnh nói cho nàng biết: “Mẹ ta nói: Ly nhi đừng buồn, bộ ngực của con đầy đặn lắm đó! Đây là phúc đức mà ông trời ưu đãi cho con, không phải ai cũng có phúc này đâu! Sau này, …ờ….nhất định sẽ rất thích!”



Khóe mắt Tằng Nhị muội hơi giật giật: “Quả nhiên là muội muốn khoe khoang!”



Ta hơi hồ đồ: “Cái này là chuyện tốt sao?”



Tằng Nhị muội hừ lạnh: “Không phải à?”



Ta băn khoăn: “Phải không?”
Tằng Nhan đang ngồi trước bàn, mí mắt rũ xuống vẫn không chịu ngước lên, hắn nâng ly rượu trên tay vừa định đưa lên miệng, nhìn thế nào cũng giống kiểu giả vờ như đức hạnh.



Thế mà Thúy Nhi sau lưng ta còn háo sắc bừng bừng: “Oa! Tiểu thư xem, trong tôn quý lại có chút u buồn, đại thiếu gia soái ngây người đi mất!”



Dưới chân ta mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã lộn thẳng xuống lầu.



Nha đầu này điên rồi!



Tằng Nhan thâm trầm nãy giờ không nói gì, công tử nhà Thượng thư mới mở lời trước tiên.



“Nhị muội, sao lại đứng ở đó? Mau tới đây ngồi đi!”



Ta lườm hắn một cái: “Không có gia giáo!”



Hắn bị ta làm cho sặc, nghĩ thế nào cũng không sao hiểu được: “Không phải đã xin lỗi rồi à, Nhị muội?”



Ta nói: “Ta đâu có chỉ chuyện huynh ném vỏ hạt dưa”.



Hắn hỏi: “Ơ, thế cô nói cái gì?”



Ta nhíu mày, chuyển đề tài hỏi hắn: “Công tử nói xem, nếu cô nương chưa chồng mà bị một nam nhân khác gọi thẳng khuê danh thì có phải người đó không có gia giáo không?”



Nhị công tử cười cực kỳ rạng rỡ: “Đâu chỉ không có gia giáo chứ? Đó còn là đồ lưu manh!”



Ta luôn miệng phụ họa: “Đúng! Đúng! Chính là đồ lưu manh! Đúng rồi, còn chưa biết tôn tính đại danh của Nhị công tử?”



Nụ cười của Nhị công tử tươi như hoa: “Tại hạ là Liễu Hành! Nhị muội có thể gọi ta là Liễu ca ca hoặc Hành ca!”



Ta thấy cánh tay cầm ly rượu của Tằng Nhan run rẩy…



Liễu Hành hỏi ta: “Thế còn Nhị muội là?”



Ta chỉ chỉ Tằng Nhan: “Huynh hỏi ca ta ấy!”



Liễu Hành quay đầu nhìn về phía Tằng Nhan, Tằng Nhan ngước mắt lên, liếc ta một cái, mắt híp lại làm cho ta run rẩy.



Hắn miễn cưỡng trả lời Liễu Hành: “Khuê danh của muội muội ta là Nhị muội.”



Gò má của Liễu Hành run lên: “Gì, gọi là Nhị muội?”



Ta nhìn hắn cười đắc ý liên hồi: “Đó, đồ-lưu-manh!”