Chưa Từng Yêu Em Như Thế

Chương 56 : Hãy gả cho anh (4)

Ngày đăng: 12:37 19/04/20


Ta đang cười vô cùng đắc ý, đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tằng Nhan: “Lại đây.” Ta không kìm được run lên, vẻ điêu ngoa đanh đá lập tức biến mất, vô cùng ngoan ngoãn bước đến ngồi xuống cạnh hắn.



Liễu Hoành nhìn chúng ta vô cùng thích thú. Tằng Nhan một bên chậm rãi rót rượu cho mình, một bên bình thản nói với ta: “Ăn đi, cố gắng ăn nhiều một chút. Ngày mai Ngũ di nương phải vào miếu làm lễ tạ thần rồi.”



Ta:”…”



Hắn đe dọa ta, hắn đang đe dọa ta, hắn nhất định đang đe dọa ta!



Cái tên đầu đất Liễu Hoành không biết đầu cua tai nheo gì hết, vậy mà còn ngồi bên lắc đầu cảm thán: “Ca của cô đối xử với cô thật tốt! Cô giả nam chạy ra ngoài chơi vậy mà hắn không mắng gì hết!”



Ngụm máu tươi vọt tới cuống họng bị ta nuốt ngược trở lại…..Đấu tranh một lúc, ta không thèm đếm xỉa đến hắn ta mà quay sang hỏi Tằng Nhan: “Muội có thể gọi thêm mấy món nữa không?”



Tằng Nhan nâng mí mắt lên “Tùy.”



Ta giơ tay vẫy tiểu nhị rồi gọi thật nhiều món ngon. Lúc cắm đầu cắm cổ ăn còn nghe thấy Liễu Hoành không ngừng lải nhải.



” Ơ? Đùi gà đâu? Sao vừa cúi đầu xuống đã không thấy tăm hơi rồi? Muội muội của huynh đúng là dùng đũa như bay!”



” Ơ? Chân vịt đâu? Mới bới một bát cơm đã bị muội muội của huynh gắp mất rồi.”



” Ơ? Bánh rán đâu? Mười cái bánh bay đi đâu mất tiêu rồi! Không phải muội muội của huynh chứ, ta không thấy huynh ăn mà! Cô nhai cũng không nhai mà nuốt luôn sao ?”



Liễu Hoành – muội muội huynh, ăn cơm huynh không nói sẽ chết hả!



Ta cắn răng vờ như không nghe thấy tên họ Liễu kia lảm nhảm.



Bên tai truyền đến tiếng hừ lạnh của Tằng Nhan, ta lén ngẩng đầu nhìn trộm hắn một cái, không ngờ hắn cũng đang liếc xéo ta, ánh mắt lạnh lẽo khiến cả người ta như đóng băng…



Bỗng nhiên hắn mỉm cười: “Ăn từ từ, ăn nhiều một chút, không đủ thì gọi thêm.”



Ta rơi luôn đôi đũa trong tay.



Tằng Nhan muội muội huynh! Ăn một bữa cơm mà thôi, có thể đừng đáng sợ như thế không?



10.



Về đến phủ, ta rụt vai muốn quay về phòng mình, lại bị Tằng Nhan túm lại.



“Trí nhớ thật kém, đi bên này.” Hắn lạnh lùng nói.



Ta liều chết giãy dụa: “Mẹ muội ngày mai mới đi mà!”



Hắn túm ta đến phòng của hắn: “Ta đâu có để nàng nhìn ta ăn bây giờ đâu, chỉ là…” hắn híp mắt nhìn ta, ” Nếu đã về nhà, thì bỏ mấy gói đồ xuống đi, cứ giấu theo trên người như vậy, rất mệt đó.”



Ta không nhịn được mà run lên, cười gượng: “Đồ vật gì chứ? Nói cái gì vậy ? Ha ha ha ha. . . ”


Ta cảm khái: “Nhị muội, chúc mừng, chúc phúc cho tỷ, cuối cùng cũng có người cần tỷ!”



Tăng nhị muội dùng sức nhéo ta một cái: “Cái gì mà cuối cùng cũng có người cần ta?”



Ta cười híp mắt nhìn nàng: “Thì là cuối cùng có người chịu đến cầu thân mà!”



Tằng Nhị muội híp mắt, nhìn ta cười gằn: “Ít nhất còn có người đến cầu hôn ta. Tằng Ly, muội thì sao?”



Ta: “…” Đúng là từ trước đến nay, một người cũng không có……



Ta cắn răng, cười nói: “Muội còn nhỏ!”



Tằng Nhị muội nói: ” Chúng ta bằng tuổi nhau.”



Ta nói: “Muội không vội.”



Tằng Nhị muội nói: “Nhanh thôi không ai thèm lấy muội nữa!”



Ta nói: “Muội chờ tình yêu chân thành, nhất kiến chung tình.”



(Nhất kiến chung tình: yêu từ cái nhìn đầu tiên)



Tằng Nhị muội nói: “Thật ngại quá, để muội ganh tị rồi, cái người mà ta sắp gả ấy, vừa khéo nhất kiến chung tình với ta!”



Ta ngơ ra, Tằng Nhị muội từ lúc nào trở nên khoe khoang như vậy? Nàng ta nói liễu Hoành nhất kiến chung tình với nàng ta?



Ta hỏi nàng: “Tỷ gặp Liễu Hoành rồi hả?”



Tằng Nhị muội đáp: “Chưa từng.”



Ta nói: “Vậy sao nói nhất kiến chung tình?”



Tằng Nhị muội đáp: “Nhìn tranh chân dung đó.” Cuối cùng nàng liếc ta, khinh thường nói: ” Ngực to mà đầu thì nhỏ, đồ ngốc! Vậy mà ca của ta…” Nàng ta nói nửa câu thì ngừng, khiến cho lòng ta ngứa ngáy.



“Ca của tỷ làm sao?” Ta lắc lắc nàng, “Mau nói hết đi.”



Nàng ta bị ta lắc đến nỗi tóc mai tán loạn, không nhịn được giơ tay chặn ngang bàn tay ta, hét lên: “Vậy mà ca của ta lại nuông chiều ngươi! Nếu ta là chủ nhà thì ngươi đã sớm chết bao nhiêu lần rồi!”



Một ngụm máu tươi phun ra bị ta miễn cưỡng nuốt xuống…



Ta chỉ vào Tằng Nhị muội hét lên: “Tằng Nhị muội, tỷ điên rồi! Ca của ngươi chỉ hận không thể giày vò muội đến chết!”



Tằng Nhị muội nắm chặt ngón tay ta, làm ta đau đến nỗi chảy nước mắt: “Huynh ấy giày vò ngươi? Quên đi, không phải ngươi dày vò huynh ấy thì cũng là huynh ấy tự giày vò chính bản thân mình, hôm nào về nhà mặt cũng chảy đầy máu mũi, đúng là có bệnh.”



Ta thổi ngón tay, lẩm bẩm, chợt có gì đó hiện lên trong đầu, nghĩ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng! Trời ạ, người mà cái tên phun vỏ hạt dưa kia thích, có khi nào là ta không trời?!