Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 213 : Ép buộc
Ngày đăng: 15:48 30/04/20
Ép buộc
- ----------------------------------------------------
- Vậy bây giờ các người nên chuẩn bị vay trên tỷ đi là vừa.
Diệp Hạo cười nhạt nói.
Lần làm ăn này của Diệp Hạo không chỉ có duy nhất khối Nguyên Thạch to lớn này thôi đâu.
Đừng nhìn đám Nguyên Thạch này lẻ tẻ có 100 viêm, tổng giá trị của chúng có thể lên đến hơn 6 con số.
- Tôi cần kiểm tra trước đã.
- Điều đó hiển nhiên.
Diệp Hạo lấy một viên phấn vẽ lên trên Nguyên Thạch.
Sau khi vẽ xong, hắn đưa khối Nguyên Thạch cho Lăng Vi rồi nói.
- Làm phiền cô bảo sư phó cắt đường như tôi vẽ.
Lăng Vi tiện tay đưa khối Nguyên Thạch cho thư ký bên cạnh.
- Dựa theo lời cậu ấy nói mà làm.
- Vâng.
Viên thư ký rất nhanh rời đi.
Diệp Hạo kéo tấm vải đang che tảng Nguyên Thạch to lên, phía bên kia truyền lại tiếng kinh hô.
- Ra rồi ra rồi.
- Cái này khẳng định tăng nha.
- Chí ít tăng gấp 10 lần ấy chứ.
Lăng Vi nghe thế hấp tấp chạy qua.
Lăng Vi nhìn khối Ngọc Thạch này có chút ấn tượng, Diệp Hạo chỉ mất có 200 vạn để mua, mà hiện tại giá trị của nó lên đến 3000 vạn.
Thiên Đàn và Địa Ngục chỉ cách nhau bởi một nhát đao.
Theo thời gian, hai mắt Lăng Vi hiện ra nét kinh ngạc càng sâu.
Diệp Hạo có khả năng xem thấu được có Ngọc Thạch hay không?
- Dựa vào giá thị trường mà định giá.
Lăng Vi nói với hai lão chuyên gia.
Hai chuyên gia minh bạch, trình độ chơi đá của Diệp Hạo đã đạt đến cấp độ Tông Sư.
Chỉ cần không phải thằng ngu sẽ không đi ép giá Diệp Hạo.
Đợi đến khi Diệp Hạo vẽ xong hết các khối Nguyên Thạch, hai chuyên gia đánh ý muốn mua 100 khối Nguyên Thạch với giá tốt nhất.
- Cậu có biết 100 Nguyên Thạch đáng giá bao nhiêu tiền không?
- Chắc được 2 tỷ 2 hả.
Cậu …Cậu.
- Nô lệ? Đừng nói khó nghe như vậy.
Lăng Khang lại cười đáp.
- Chỉ cần cậu một lòng một dạ với Lăng gia, cậu có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời.
- Anh tựa hồ quên một việc rồi đấy.
Diệp Hạo cười nói.
- Tôi đang có khối Ngọc Thạch có giá trị trên 10 tỷ này, còn lo vấn đề vinh hoa phú quý à?
- Nhưng đầu tiên vẫn là tiền đâu?
Lăng Khang nhìn Diệp Hạo như một thằng hề
- Cậu nghĩ Lăng Gia sẽ thanh toán cho cậu?
- Nếu Lăng gia đã không xuất ra thành ý, chuyện Ngọc Thạch hôm nay coi như chưa từng xảy ra.
Diệp Hạo xoay người rời đi.
Hắn đi chưa được hai bước, hai tên bảo tiêu đã ấn vai hắn đè xuống.
Lắc bả vai nhẹ một cái, hai người kia lập tức bị dạt qua hai bên.
- Cậu đứng lại cho tôi.
Thấy Diệp Hạo rời đi, Lăng Khang lấy một khẩu súng ngắn trong ngừoi ra rồi chỉa vào hắn.
Xoẹt!
Diệm Hạo như thiểm điện xoay người lại.
Một đồng xu được bay về phía Lăng Khang, một âm thanh vang lên, cắt xuống hai ngón tay Lăng Khang xuống.
Lăng Khang hoảng sợ nhìn cây súng ngắn dưới đất, mà lúc này anh chàng mới cảm thấy cơn đau truyền tới, hắn bưng bít vết thương mà hét thảm lên.
Diệp Hạo một cước đạp tung cửa chính.
Hai bảo tiêu nhìn thấy Diệp Hạo muốn đi ra muốn xuất thủ ngăn cản, Diệp Hạo đưa hai tay khóa xương bả vai họ rồi ném ra ngoài như 2 bao ni lông.
Bịch một tiếng hai bảo tiêu đụng nhau rồi ngất đi.
Âm thanh đánh nhau kinh động đến Lăng Vi bên ngoài này.
Lăng Vi và vài tên bảo tiêu chạy đến, đúng lúc gặp phải Diệp Hạo.
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
- Cô nên hỏi ông anh đáng kính của mình ấy, khối Ngọc Thạch này tôi sẽ mang đi đấu giá, không cần Lăng gia mấy người nữa.
Nói xong câu này, Diệp Hạo vòng qua Lăng Vi đi ra ngoài.
Lăng Vi vội vàng chạy vào văn phòng.
Cô liếc mắt vào liền thấy anh hai mình đang ngồi xổm một chỗ kêu la thảm thiết, trước mặt còn có một cây súng ngắn.
- Anh ơi là anh, đâu thể đối xử với người ta như vậy chứ!
Nhìn một màn này, Lăng Vi đã rõ ràng chuyện vừa phát sinh.