Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 214 : Tôi muốn báo thù

Ngày đăng: 15:48 30/04/20


Tôi muốn báo thù



- ----------------------------------------------------



Lăng Khang đỏ mắt quát:



- Diệp Hạo chỉ là một tiểu tử không có bối cảnh, sao có thể lấy ra hơn tỷ bạc chứ?



- Ai nói với anh Diệp Hạo không có bối cảnh?



Lăng Vi tức giận đáp:



- Nếu Diệp Hạo không có bối cảnh, anh nghĩ Phương gia có thể bỏ qua cho cậu ta hay sao?



- Còn có rất nhiều tin tức nói rõ Diệp Hạo là Võ Học Cao Thủ a.



- Võ Học Cao Thủ?



Lăng Khang vẫn cắn răng mạnh miệng.



- Võ công có cao đến đâu cũng sợ dao đâm, một ngày nào đó anh sẽ giết hắn.



Lăng Khang nói xong, trong mắt hiện ra vẻ tàn nhẫn.



Diệp Hạo đi đến trước mặt Ngọc Thạch thì hơi hơi lắc đầu.



Hắn có thể cảm nhận được sát ý trong lời nói của Lăng Khang.



Đương nhiên, Lăng Khang muốn chết minhg, Diệp Hạo sẽ không bỏ qua cho hắn.



Với tu vi hiện tại, Diệp Hạo muốn giết chết Lăng Khang mà không ai biết cực kì đơn giản.



- Nhìn đủ chưa?



Diệp Hạo thản nhiên hỏi.



Diệp Hạo vừa nói xong, trong chỗ tối đi ra một người đàn ông.



Hắn không hiểu nổi nhìn Diệp Hạo, nói:



- Cậu rốt cuộc là ai?



- Tôi là ai không quan trọng.



Diệp Hạo nhìn người đàn ông đó, lên tiếng nói tiếp.



- Mang Ngọc Thạch của tôi an toàn đến Ma Đô ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ, nếu không tôi sẽ làm Lăng gia các người biến mất.



- Ông không nên hoài nghi thực lực của tôi.



- Cha à, người đến từ lúc nào?



Lăng Vi chạy ra khỏi văn phòng liếc mắt nhìn thấy Lăng Lập Nhân đến.



Lăng Lập Nhân lộ vẻ xấu hổ.



- Lúc anh của cô đến thì cha cô cũng đến rồi.



Diệp Hạo thản nhiên trả lời.



- Cậu biết rõ?



Lăng Lập Nhân giật mình hỏi lại.



- Những chuyện tôi biết vượt ra khỏi dự đoán của ông xa.
- Con… Bất hiếu…



- Mang con gái của mình đưa cho người khác, cha là cái gì đây?



Lăng Vi chậm rãi lắc đầu nói:



- Tự gây nghiệt, không thể sống.







Trên một ngôi mộ ở Tây Giao.



Đột nhiên, mấy con dơi bay đến đậu trên bia mộ sau đó hóa thành một thanh niên đẹp trai.



- Ở đây chắc an toàn rồi?



Một người đàn ông nhìn bốn phía cau mày nói.



- Lấy thực lực của chúng ta hoàn toàn có thể giết bọn chúng trở tay không kịp.



Âm thanh vừa nói xong, có mấy bóng người từ xa nhảy đến.



Đây rõ ràng là năm Thương Lang cường tráng.



Người nói chyện là dẫn đầu Thương Lang.



Sau một khắc, năm đầu Thương Lang này hóa thành hình người.



- Tuyệt đối không được xem thường cục Võ Đạo của Trung Quốc.



Lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.



Xa xa, bốn bóng người nhìn như chậm chạp nhưng lại rất nhanh đi đến.



- Cục Võ Đạo như giòi trong xương, nếu không làm họ trọng thương chúng ta không thể lấy được món đồ kia đâu.



Hấp Huyết Quỷ thản nhiên nói.



- Võ Đạo Cục đâu thể nói trọng thương thì trọng thương?



- Ron, lá gan Cự Nhân Tộc các người đều nhỏ như vậy à?



Lang Nhân Jack cười lạnh châm chọc.



Ron nhẹ nhàng lắc đầu, đáp:



- Tôi chỉ đang nói một sự thật, trăm năm trước, Trung Quốc là khu vựa cấm, nếu không phải Võ Đạo Trung Quốc cận đại lụi tàn, chúng ta đặt chân đến Trung Quốc chỉ có chết.



- Đây là quá khứ rồi.



Hấp Huyết Quỷ George nhìn qua nói với Ron.



Cự Nhân Ron nhìn chằm chằm George nói tiếp:



- Cậu hình như quên một chuyện.



- Chuyện gì?



- Trung Quốc có một tổ chức thần bí, nếu chúng ta kinh động đến họ, tất cả chúng ta đều sẽ chết, toàn quân hủy diệt.



- Cậu nói đến Tu Sĩ à?



Sắc mặt George hơi biến sắc hỏi lại.