Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 449 : Bắt Người

Ngày đăng: 15:51 30/04/20


Bắt Người



- ---------------------------------



Có một số việc mặc dù biết trước kết quả, nhưng không thể không nói, loại xoắn xuýt này xưng là bất đắc dĩ.



Diệp Hạo đang chơi ở đây một tuần lễ, dạo qua hết cảnh đẹp ở đây, mà đêm nay Diệp Hạo đặc biệt gọi nàng đến quán cà phê, Văn Tâm còn không biết Diệp Hạo muốn từ biệt sao.



Văn Tâm không muốn Diệp Hạo khó xử nên chủ động mở lời, nhưng tâm trạng sau đó lại muốn níu lấy, điều này làm nàng đau đớn tràn ngập toàn thân, loại đau này khó có thể dùng bút mực để hình dung.



Diệp Hạo ngẩng đầu nhìn cô gái đang cố làm vẻ trấn định nói khẽ.



- Tôi nhớ, tuần trước cô nói đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt.



- Ừ.



- Chẳng lẽ cô không đến Ma Đô thăm tôi được à?



Diệp Hạo lấy điện thoại ra



- Nói mới nhớ, tôi còn chưa thêm cô vào danh sách bạn đây.



Trong mắt Văn Tâm lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.



- Anh - - - anh kết bạn với em?



- Nếu như người khác, có lẽ tôi sẽ cân nhắc một hai, bất quá nếu như là mỹ nữ như cô, tôi không do dự mà đồng ý đâu.



Diệp Hạo cười nói ra.



- Diệp Hạo, anh thực sự là người tốt.



Văn Tâm hiểu Diệp Hạo muốn cho mình không phải qua khổ sở.



- Nói thực, tôi cũng không muốn mang danh người tốt gì đâu.



Diệp Hạo add Văn Tâm vào danh bạ bạn bè và số điện thoại di động sau đó nghiêm túc nói.



- Em cảm thấy anh đang phủ định câu nói trước đó của em đấy.



Thời gian dần qua, Văn Tâm cũng thả lỏng mộ chút.



- Tôi đâu dám chứ.



Diệp Hạo nói xong, lấy trong ngực ra một cái hộp gấm.



- Tặng cho cô.



Văn Tâm giật mình.



- Tặng cho tôi?



Văn Tâm rơi vào trạng thái mộng mị.



Nàng không nghĩ Diệp Hạo chuẩn bị lễ vật cho mình.



Giờ khắc này, Văn Tâm tràn ngập hạnh phúc.



Trong hộp, một mặt dây chuyền làm bằng Thanh Ngọc tinh xảo đẹp mắt.
Rất nhanh mấy tên như lang hổ kia nhìn đến người bác gái, bọn họ xông lên giật tay bác gái ra.



Bác gái gân giọng hô lên.



- Bắt cóc rồi, bắt cóc rồi.



Mấy đạo thân ảnh chú ý có người định can thiệp vội nói.



- Chúng tôi là công tác viên của Lý Gia Loan, lần này theo lệnh mang người rời đi.



- Theo lệnh? Bác ấy phạm tội gì?



Diệp Hạo lúc này hỏi.



- Vượt cấp kêu oan.



Tên công tác nhân viên trả lời.



Hành khách bốn phía nghe được bốn chữ này thì hiểu rõ vì sao công tác viên muốn bắt bác gái đi.



Kêu oan không theo quy củ!



Vấn đề là, nếu dựa theo quy củ mà kêu oan được thì có ai đi Kinh Đô cáo trạng nữa chứ.



- Thả tôi ra, thả tôi ra.



Bác gái liều mạng giẫy giụa quát lớn:



- Con gái của tôi năm nay mới 16 tuổi, đang tuổi trưởng thành đã bị mấy tên súc sinh chà đạp không nói, còn lấy một cây đuốc thiêu nó gần chết, con gái đáng thương của tôi aaa…



Diệp Hạo nghe được như thế, ánh mắt phát lạnh hỏi lại:



- Bác gái, lời bà vừa nói thật hay giả?



Vượt quá Diệp Hạo đoán trước tên công tác viên đang không chế bác gái trả lời:



- Bà ấy nói thật.



- Cảnh sát không có bắt người hả?



- Bắt lại thả.



- Vì sao lại thả.



- Bởi vì đám loa chưa đầy 14 tuổi.



Tên công tác viên kia cười khổ nói.



- Chuyện này náo động rất lớn ở Lý Gia Loan, nhưng cảnh sát và chính phủ bản xứ không có biện pháp giải quyết, pháp luật quy định như thế, chưa đủ 14 tuổi thì không chịu trách nhiệm hình sự, đừng nói không có thiêu chết cô gái kia, coi như thiêu chết vẫn phải phóng xuất.



- Bản án thế này có kêu oan cũng vô dụng thôi, hơn nữa bởi vì bác ấy kêu oan gây nên náo động lớn, phía trên ý kiến đối với chúng tôi cũng rất lớn, nên chúng tôi đành phải…



Trong lời nói công tác nhân viên này vô cùng bất đắc dĩ.



- Chưa đầy 14 tuổi tròn cưỡng gian thiếu nữ có thể miễn chịu tội?



- Mấy người đang bảo hộ vị thành niên hay bảo hộ đám vị thành niên phạm tội thế?